Trong Kiền thanh điện, tấu chương chất đống trên ngự bàn đăng có xu thế tăng dần. Giờ Mẹo Hoàng thượng phải vào triều xử lý chuyện triều chính, vừa hạ triều lại chạy tới Từ Ninh Cung thăm Thái hậu cùng Đức phi, mới ngồi được một canh giờ lại phải quay về Ngự thư phòng bận bận rộn rộn, mãi đến giờ Tý mới có thể nghỉ ngơi. Chỉ là mới qua ba bốn ngày mà quầng thâm quanh mắt càng lúc càng đậm, khuôn mặt đậm vẻ mệt mỏi.
Thường Hỉ vô cùng lo lắng cho thánh thể, tiến lên vài bước nhưng rồi muốn nói lại thôi. Mới đang cân nhắc từ ngữ lại nghe thấy tiếng cười lạnh vang lên, một cuốn tấu chương rơi bốp xuống mặt sàn.
Thường Hỉ nhặt cuốn tấu chương đặt ở một bên, cẩn thận hỏi, “Hoàng thượng, lại là tấu chương buộc tội Mạnh quốc công?”
“Ừ.” Chu Vũ Đế nhắm mắt, ấn ấn thái dương, nặng nề mở miệng, “Biên quan đại thắng, quân ta san bằng triều đình Nha luật. Nhẽ ra chuyện này nên ăn mừng, nhưng đám văn thần kia luôn muốn vạch lá tìm sâu, moi móc cho ra lỗi lầm của các tướng sĩ. Quả nhiên là sợ võ tướng người đông thế mạnh!” Tiên hoàng trọng văn khinh võ, hiển nhiên đám văn thần kia vẫn luôn hỉnh mũi nghĩ mình tài trí hơn người, luôn có vài ba câu phê bình kín đáo dâng lên Hòng thương. Ngoài mặt đường đường chính chính, bản chất thật cũng chỉ là cuộc đấu phá giữa đảng phái trong triều mà thôi.
Thường Hỉ mím môi, hoàn toàn phản đối đám văn thần cổ hủ kia. Nếu như để bọn họ biết chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dau-khong-bang-nuoi-cun/1467454/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.