Trong phòng đen chong đã cạn dầu tắt ngấm, trên bàn chỉ còn một cây đèn cầy sáng mờ. Giữa những luồng sáng đong đưa khi tối khi bừng lên, biểu cảm Diêm Tuấn Vĩ có phần mơ màng. Nghe Chu Vũ Đế kể xong, hắn khép lại cái miệng đang há to, không thể tin được mà cảm thán, “Thì ra Hoàng thượng nương nhờ thân thể A Bảo, tôi đã đoán được nhưng còn nghĩ chuyện này quá mức viển vông! Quả nhiên thế gian này không thiếu những điều kỳ lạ!”
“Đó là duyên phận trời cao đã định trước giữa trẫm và Tang Du.” Chu Vũ Đế từ từ mở miệng, trên mặt là nở nụ cười khẽ, dường như đang miên man nhớ nhung, tựa hồ cũng đã hiểu ra, trong đôi mắt sâu thẳm dâng trào nét dịu dàng mặn nồng không lẫn vào đâu được.
Đây là lần đầu tiên Diêm Tuấn Vĩ thấy cái vẻ dịu dàng tha thiết kia của hắn, quả thực không nói nên lời. Cho dù đối với Lương phi Hoàng thượng cũng chỉ khoan dung hơn được tí, chưa từng lộ ra cảm xúc si mê đến mức này. Xem ra Đức phi nương nương đã tóm chặt trái tim Hoàng thượng trong tay rồi.
“Đức phi nương nương đã nhìn thấy âm mưu của đám Thẩm gia sao? Quả thật là con gái Mạnh Trường Hùng, hổ phụ sinh hổ nữ!” Gã cố ý khen ngợi một câu, thấy Hoàng thượng lại để lộ biểu tự hào rất vang vẻ, không khỏi bật cười, “Xem ra Đức phi nương nương đối với Hoàng thượng rất tốt.”
“Đâu chỉ rất tốt.” Chu Vũ Đế thì thầm, bây giờ nghĩ lại, dường như cảm giác hạnh phúc nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dau-khong-bang-nuoi-cun/1467428/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.