"Ai là người nhà bệnh nhân?" Cô y tá trung niên hỏi.
"Là tôi" Lãnh Duật Hiên ngồi ở hàng ghế, lòng nôn nóng. Lúc nãy vẻ mặt cô đau đớn, liên tục kêu đau làm anh rất lo lắng.
"Rất may thai phụ không sao, chỉ bị động thai. Cần chú ý một chút. Ở đây mấy ngày để theo dõi xem xem có biến chứng gì không" Cô y tá nói xong thì rời đi.
Anh chậm rãi, bước vào phòng bệnh. Tiểu Hoa đã đưa tiểu Chu và cô bé kia về cô nhi viện, tiểu Vũ đã được đưa về nhà, phòng bệnh chỉ còn cô với anh.
Cô có vê rất mệt mỏi, đang ngủ. Vì mang thai nên thấy cô béo lên rất nhiều. Vốn dĩ muốn cho cô một màn cầu hôn nhưng lại thành ra ở đây. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên cái bụng đã lớn của cô, tay run nhẹ, nở nụ cười mãn nguyện.
Tiêu Tiểu Diệp nhíu mày, tỉnh lại. Điều đầu tiên cô làm là sờ lên bụng mình, thấy vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm. Lãnh Duật Hiên nhìn một loạt phản ứng của cô, anh cảm thấy lòng như bị đè nặng.
"Tiểu Diệp?"
Cô bây giờ mới chú ý có người ở đây, ngẩng đầu lên, đối diện với anh mắt của anh. Ánh mắt anh dịu dàng, anh còn đang cười nhẹ với cô. Tiêu Tiểu Diệp chớp mắt, bất giác ôm lấy bụng.
"Hiên... anh... sao lại ở đây? Còn... còn nữa... đây là đâu?" Giọng cô run rẩy, lộ vẻ lo sợ.
Cô là đang sợ, anh sẽ cướp đi đứa con của cô. Cô biết mình không có khả năng dành quyền nuôi con từ anh, khi li hôn cũng đã rõ ràng, nếu anh dành với cô, chắc chắn anh sẽ thắng kiện.
"Tiểu Diệp, em không cần sợ. Đây là bệnh viện. Lúc nãy em bị động thai." Anh giọng nói vẫn dịu đang, nhẹ nhàng nói với cô.
Cô không nói gì, gương mặt giãn ra đôi chút.
"Tiểu Diệp, bây giờ em đang mang thai..."
"Tôi sẽ không đưa con cho anh, nó là của tôi" Chưa để anh nói hết câu, cô đã cướp lời. Phản ứng của cô khiến anh bật cười.
"Tiểu Diệp, anh là muốn... cầu xin em... cho anh một cơ hội"
Cô ngơ ngác khi nghe anh nói câu này. Anh xin cô cho anh một cơ hội? Một cơ hội gì?
"Tiểu Diệp, em có đồng ý trở lại làm thiếu phu nhân nhà họ Lãnh, vợ của Lãnh Duật Hiên Anh, mẹ của Tiểu Vũ không?" Anh quỳ xuống, lấy chiếc nhẫn chuẩn bị sẵn mở ra.
Chiếc nhận lấp lánh, khiên mắt cô cũng nhoè đi. Đây không phải là điều cô mơ ước bấy lâu nay sao? Bây giờ nó đến thật nhanh, nhanh đến nỗi cô không biết nên phản ứng ra sao. Nói nhanh, đúng là rất nhanh nhưng trong quá trình ấy, cô đã chịu bao nhiêu đau khổ. Tuy không đau về thể xác nhưng tinh thần cô lại như khứa từng mảnh. Bây giờ anh cầu hồn cô, cô nên phản ứng thế nào đây?
Nhìn cô chậm chạp không có phản ứng, anh thấy vọng cúi đầu xuống. Nhưng với chỉ một hi vọng nhỏ nhoi, anh cũng muốn cô gật đầu.
"Em... em đồng ý" Tiêu Tiểu Diệp khóc nấc lên, gật đầu.
Lãnh Duật Hiên đeo nhẫn lên cho cô, chiếc nhẫn cưới cũ bị anh tháo ra, đeo chiếc mới vào.
"Đáng ra anh phải cho em một màn cầu hôn long trọng hơn nữa, anh muốn tuyên bố cho cả thế giới biết rằng em là vợ anh, nhưng lại xảy ra chuyện, anh xin lỗi" Lãnh Duật Hiên cảm thấy ăn năn.
Cô là người rộng lượng, bỏ qua hết mọi lỗi lầm của anh để cùng anh đi tiếp những năm tháng cuối đời. Cuộc đời này, anh hận nhất là cưới Tiếu Thi Bình, hạnh phúc nhất là cưới cô. Điều nối tiếc nhất là không đối xử tốt với người như cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]