Không chỉ có Lãnh Thiên Vũ nhớ cô mà ở đâu đó trong căn nhà này, một người cũng đang nhớ cô.
Lãnh Duật Hiên ngửa đầu lên ghế, day day huyệt thái dương, đầu đau như búa nổ. Những lúc thế này, anh lại nhớ đến tách trà thảo mộc của cô.
Lúc ban đầu, anh không muốn có bất kì quan hệ nào ai, ngoại trừ vợ anh. Nhưng tiếp xúc dần với cô, anh mới biết, người anh thích là một người như cô.
Cô tốt bụng, ngây thơ. Người ta nói:
Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời mẹ ghẻ biết thương con chồng
Thế mà cô lại khác, thương tiểu Vũ hơn cả anh. Cô lại rất an phận, làm một người vợ đúng chuẩn mực, nói anh không có tình cảm là gạt người.
Ngày tiểu Vũ bị mất tích, anh nhất thời lo lắng nên mới mắng cô, muốn khi tìm thấy tiểu Vũ sẽ xin lỗi cô nhưng đáng tiếc, Tiếu Thi Bình lại trở về. Đối với người vợ cũ này, anh không còn chút hi vọng nhưng cô lại năm lần bảy lượt tác hợp cho cô ta và anh.
Cô nhìn thấy chồng mình cùng vợ cũ ngồi chung với nhau, đã không có phản ứng gì lại còn bỏ đi. Lần trước, trong bữa ăn sáng, anh nói câu kia là để chỉ Tiếu Thi Bình, thế mà cô lại lên lầu. Cô gái này, sao có thể ngốc như vậy chứ.
Anh không có ý định li hôn với cô, nhưng anh thương tiểu Vũ, trước giờ anh chưa từng làm một người cha tốt, anh muốn hoàn thành ý muốn của Tiểu Vũ nhưng lại lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-con-dan-vo-ve/2281681/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.