Lâm Uyển Nghi thúc ngựara khỏi Mê Vực, hành trình của nàng lại một lần nữa được mở ra. Uyển Nghi tìmmột bóng cây ngồi xuống, lôi Cấm Vực chi ẩn thôn ra đọc. Theo như trong này ghichép, Cấm Vực là một thôn làng nằm tách biệt ở phía nam Bách thành, nhưng muốnđi đến đó, phải vào từ cổng của Ma Vụ Sơn, nằm ở phía tây bắc của kinh thànhTriệu Nguyệt. Xem ra đây cũng là một hành trình khá dài, nàng phải tìm mọi cáchđể rút ngắn thời gian lại. Xích Hỏa là một mối nguy hại cần phải loại bỏ càngsớm càng tốt, tránh để lâu lại nguy hiểm đến Vô Cực cung. Nhân dịp này, nàngcũng muốn tham quan một trong tứ đại đế quốc Triệu Nguyệt một chút.
Uyển Nghi nhanh chóng lênđường đến Triệu Nguyệt quốc. Kinh thành đầu tiên, Tử Vân thành. Uyển Nghi vừavào thành, đầu tiên là kinh ngạc. Thành này giống như không có người đứng đầucai quản, nhìn khắp nơi một mảnh hỗn tạp, binh lính giữ thành cũng không có lấymột người. Thành này lại nằm sát biên giới, vạn nhất địch quân tràn vào, thấtthủ là điều không cần phải bàn cãi. Trong thành cũng không có quá sầm uất, chỉđơn độc vài hàng quán hay cửa tiệm buôn bán nhỏ, cũng ít người qua lại, nhìnkhông có khác mấy một thôn làng hẻo lánh. Uyển Nghi cưỡi ngựa thong thả vàothành. Mục tiêu của nàng ở Tử Vân thành chính là lấy được giấy thông hành cùngcon dấu của thành chủ. Như vậy, nàng có thể ung dung mà đi đến các thành tiếptheo. Tùy tiện tìm một quán trọ ven đường, Uyển Nghi cất ngựa rồi đi vào. Trongquán cũng không có mấy người, họ chỉ im lặng ăn uống, một số thì rì rầm bàntán. Nàng chọn một bàn còn trống rồi ngồi xuống, kêu một đĩa bánh bao cùng mộtbát cháo rồi cắm cúi ăn. Từ đằng sau truyền đến tiếng trò chuyện của hai namtử:
“ Ở kinh thành gần đâyxảy ra chuyện lớn rồi !”
“ Sao vậy?”
“ Nghe nói Hàn vương giacùng thái tử vì một nữ tử mà xung đột đó !”
“ Thật sao? Là nữ nhi nhànào mà tốt số vậy? Được cả hai nam tử ưu tú nhất Triệu Nguyệt để ý tới?”
“ Nghe nói là Đại thiênkim của Binh bộ thị lang Hình thượng thư đó!”
“ Cái gì? Ngươi không cónhầm chứ? Nữ nhân đó không phải là thiên hạ đệ nhất xấu nữ cùng phế vật sao?Cái đồ bỏ đi đó có cái gì tốt mà khiến cho cả thái tử
và Hàn vương gia đều muốncó được chứ?”
“ Ai, ta làm sao mà biếtchứ? Ta cũng muốn đến kinh đô một lần cho biết, nhưng khổ nỗi thành chủ củachúng ta bị bệnh nặng, không thể xử lí việc chính sự… Haizz, ước gì có một vịthần y đi qua đây, chữa bệnh cho thành chủ…”
“ Đừng mơ mộng nữa! Baonhiêu danh y được mời đến rồi, mà bệnh của thành chủ có giảm đâu !”
“ Vậy nên ta mới nói làmột vị thần y, là thần y đó! Ngươi nghe lọt lỗ tai chưa?”
Uyển Nghi hơi ngẩn ra.Thành chủ Tử Vân bị bệnh nặng sao? Hèn gì tình trạng ở trong thành lại hỗn loạnnhư vậy! Uyển Nghi gặm bánh bao, trong đầu ngàn suy nghĩ vận chuyển. Nếu đãkhông thể xử lí chính sự, e rằng nàng cũng không có cách lấy được giấy thônghành từ vị thành chủ này. Trong đầu tính kế một chút, khóe môi câu lên nụ cườiđắc ý. Ha, phàm là việc, tất sẽ có cách để giải quyết!
Vài ngày sau, trước cửathành phủ xuất hiện một công tử chừng 15-16 tuổi, nét mặt ôn hòa ưa nhìn, mộtthân y phục hơi nhuốm bụi, trên vai xách theo hòm thuốc đứng ở cửa, nhìn thị vệgác cổng bày một lễ, mỉm cười nói:
“ Vị thị vệ đây, ta muốngặp qua thành chủ!”
Thị vệ canh cửa liếc mắtmột cái hỏi:
“ Vị công tử đây muốn gặpthành chủ có việc gì?”
Uyển Nghi cười đáp:
“ Tại hạ là một đại phu,chuyên đi khắp nơi tìm kiếm bệnh lạ để cứu chữa, vừa hay nghe tin thành chủthành này bị bệnh quái dương khó chữa, nên muốn vào thử chút sức mọn!”
“ Đại phu?” Thị vệ nghingờ nhìn nàng. Tiểu tử này thân mình gầy nhỏ, ngũ quan cũng coi là tuấn tú,trang phục cùng đầu tóc đều gọn gàng, chỉ là hơi vương chút bụi đất, dĩ nhiênlà người đi đường xa mới đến. Một bên vai đeo hòm thuốc cũng đủ nhìn ra thânphận lang y của hắn. Chỉ là, nhìn dáng vẻ gầy gò của hắn này, sẽ có bao nhiêutài chữa bệnh a? Phải biết bệnh của thành chủ bọn hắn đã qua bao nhiêu danh yrồi mà vẫn không có tiến triển. Tiểu tử này, liệu sẽ có bản lĩnh chữa bệnh chứ?Trên mặt thoáng qua ý nghi ngờ, nhưng thị vệ vẫn mở cửa cho nàng:
“ Vào đi !”
Uyển Nghi khách khí nói:
“ Đa tạ !”
Vào đến trong phủ, nànggặp được quản gia. Hắn vừa nhìn thấy nàng liền từ tốn hỏi:
“ Vị công tử đây tìm ai?”
Uyển Nghi khom người hànhlễ, nói:
“ Tại hạ là một thầylang, đi qua đây lại vô ý nghe được gia chủ bị bệnh nặng không khỏi, nên nghĩmuốn vào thử chút sức mọn !”
Quản gia nghi ngờ nhìnnàng một lượt. Nhận ra ánh mắt của hắn, Uyển Nghi tươi cười nói:
“ Xin đừng nhìn vẻ bềngoài để đánh giá một người. Tại hạ làm nghề thầy lang chữa bệnh cũng đã 10 nămrồi đấy.”
Quản gia xấu hổ thu lạitầm mắt, khom người làm động tác mời:
“ Vậy, xin mời đại phu đitheo tại hạ.”
Quản gia dẫn nàng đi đếnmột tòa viện lớn trong phủ, trồng đầy trúc khiến cả tòa viện ngập trong màuxanh mát. Thấy Uyển Nghi ngạc nhiên, quản gia liền giải thích:
“ Thành chủ của chúng tôirất yêu thích trúc nên mới trồng một viện toàn trúc thế này, đây là viện củathành chủ, Trúc Hiên các.”
Uyển Nghi gật đầu, theoquản gia đi đến một gian phòng. Từ xa nàng đã cảm nhận được mùi dược liệu gaymũi, trong đó còn xen lẫn một chút mùi là lạ nhưng lại có vẻ rất quen. UyểnNghi hơi cau mày. Thứ mùi này tựa như lạ, nhưng lại có vẻ quen thuộc, nhưng nóhòa lẫn vào mùi dược liệu nên rất khó để phân biệt. Quản gia đẩy khẽ cửa, quaysang nói với nàng:
“ Đại phu, mời! Thành chủở bên trong!”
Uyển Nghi xoay người đivào phòng, mùi dược liệu xông lên khiến nàng hơi có chút lảo đảo. Đứng vữnglại, Uyển Nghi quan sát một lượt cách bài trí trong phòng. Căn phòng có haigian, gian ngoài dùng tiếp khách, có kê một bộ bàn gỗ đàn hương, trên đặt mộtbộ ấm trà màu ngọc cùng một hương lô tỏa ra thứ mùi hương dịu dàng. Uyển Nghikhông có chú ý nhiều đến cái hương lô kia, xoay người liền tiến vào trongphòng. Lúc nhìn đến thân ảnh nam tử ngồi an tĩnh trên giường, nàng hơi có chútsửng sốt. Đó là một nam tử thân mình mảnh khảnh gầy yếu, gương mặt tuấn mĩ, ngũquan tinh xảo như điêu khắc, nhưng làn da lại tái nhợt như da người chết, khôngmột tia huyết sắc. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm chặt, một đầutóc đen không buộc lên để buông thả tự do sau lưng, phủ lên hai vai, chỉ bằngnhan sắc này của hắn, dù có bệnh cũng sẽ có khối nữ tử mê đắm hắn. Đôi mày UyểnNghi hơi nhăn lại nhìn về đôi môi tím đen một mảnh của hắn. Triệu chứng này rấtgiống là bị trúng độc. Uyển Nghi xem xét một lượt rồi quay sang hỏi quản gia:
“ Môi của thành chủ đãbiến màu này từ bao giờ?”
Quản gia thận trọng đáp:
“ Từ lúc bắt đầu bệnh,môi của thành chủ đã biến thành màu này. Rất nhiều danh y xem qua, lại vẫn lắcđầu nói đoán không ra bệnh.”
Uyển Nghi hơi có chút đămchiêu suy nghĩ. Môi bị tím đen như vậy hẳn là bị trúng độc, phàm là đại phu đềuhoàn toàn có thể đoán ra, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác đều nói làkhông chẩn được bệnh? Uyển Nghi ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay bắt mạchcho Bạch Chính Nguyên. Không có dấu hiệu của độc tính trong người? Lâm UyểnNghi trừng lớn hai mắt. Này rốt cuộc là bị làm sao? Đột nhiên tay nàng phátlạnh, Uyển Nghi giật mình nhìn xuống, lại phát hiện nhiệt độ ở tay của BạchChính Nguyên đang dần rút đi, tay hắn trở lên lạnh như băng tuyết, chút huyếtsắc cũng không còn. Uyển Nghi hốt hoảng liền cầm cổ tay hắn bắt mạch. Mạch củahắn rất loạn, lúc nhanh lúc chậm, vành mạch căng phồng tưởng chừng như sắp vỡra, gân xanh nổi đầy trên cánh tay. Nàng ngước lên nhìn hắn. Sắc mặt hắn táixanh, mày gắt gao nhăn lại, mồ hôi tuôn ròng ròng, môi đen sậm một màu giờ phútnày lại trắng bệch kinh người. Tiếng quản gia hốt hoảng vang lên:
“ Không tốt, thành chủlại phát bệnh rồi !”
Hai tay Bạch Chính Nguyênlập tức nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào thịt, máu tươi chảy ra, hàm răngnghiến chặt lấy môi. Sắc mặt hắn đổi từ xanh lét sang trắng bạch như tờ giấy,cơ mặt co giật mãnh liệt, hô hấp dồn dập. Hắn chống hai tay xuống giường, thởra khó nhọc, gần như là chỉ hít vào mà không có thở ra. Không chút chần chừ,Uyển Nghi xoay người hắn ngồi đối diện với mình, nói:
“ Hít thở sâu, nghe ta,hít thở sâu !”
Hô hấp của hắn vẫn nặngnề, hai mắt nhắm chặt, trên mặt lộ rõ vẻ thống khổ, đau đớn. Uyển Nghi bóp chặthai tay hắn, cắn răng nói:
“ Nghe ta nói, hít thởthật chậm, không gấp gáp, mau làm theo lời ta, hít thở thật sâu !”
Thân mình Bạch ChínhNguyên run rẩy kịch liệt, hô hấp hỗn loạn lúc đều lúc không đều. Trong mắt UyểnNghi một mảnh bừng tỉnh. Hắn không thể làm chủ bản thân lúc này, biện phápthông khí của nàng không thể áp dụng. Uyển Nghi nghiến răng, quyết định ngảchiêu bài cuối cùng. Hít sâu một hơi, nàng gằn giọng nói:
“ Mở mắt ra, nhìn ta ! Mởmắt ra !”
Cơ thể Bạch Chính Nguyêncó chút chấn động, mày gắt gao nhăn lại, hai mắt dường như càng khép chặt hơn.Một bên quản gia lo lắng đến toát mồ hôi. Mắt của thành chủ hắn, nếu mở ra…UyểnNghi lúc này giận không có chỗ phát tiết, nộ khí trong người bùng nổ, nàng quátlên:
“ MỞ MẮT RA !”
Hai mắt Bạch Chính Nguyênđột ngột mở lớn. Uyển Nghi giật mình, kinh hoàng nhìn vào mắt hắn. Hai conngươi, trong suốt ! Nàng trừng lớn con mắt, nhìn không chớp vào đôi mắt trongsuốt như thủy tinh kia. Đồng tử mắt màu đen đậm, nhưng tròng mắt không có sắctố melanin nên trong suốt một mảnh. Lần đầu tiên Uyển Nghi nhìn thấy một đôimắt lạ lùng như vậy. Thu hồi kích động trong lòng, nàng đặt một tay lên tránBạch Chính Nguyên, mắt nhìn thẳng vào mắt của hắn không chút cố kị. Bạch ChínhNguyên cũng là nhìn không chớp vào mắt nàng, ý thức của hắn, đang dần bị rútđi. Bởi đôi mắt đen như ngọc đang nhìn thẳng hắn đây. Từ trong con ngươi đenbóng của nàng dần dần tỏa ra thứ ánh sáng ma mị, dẫn dắt ý thức của người khácrời đi. Thanh âm trầm nhẹ của nàng chậm rãi vang lên:
“ Bình tĩnh lại, đem tâmbình tĩnh lại. Không có chuyện gì xảy ra cả. Không có chuyện gì."
Ý thức của Bạch Chính Nguyên dần dần bị rút cạn, hắn vô thức làm theo lời của nàng. Hai mắt hắn từ từ khép lại, cuối cùng hắn gục xuống, ngất lịm trên vai nàng. Uyển Nghi nhẹ nhàng thở ra, xoay người đỡ hắn nằm xuống giường, lại vén chăn lên đắp cho hắn, lúc này mới để ý một bên quản gia đã bị dọa cho ngất xỉu. Uyển Nghi vội vàng bấm huyệt để hắn tỉnh dậy. Nàng dùng kim châm rạch lên cổ Bạch Chính Nguyên, lấy máu của hắn cho vào một cái lọ nhỏ rồi cất đi. Nàng băng lại vết thương trên cổ hắn, lại quay sang nói với quản gia:
" Quản gia, có thể phiền giúp tại hạ chuẩn bị một gian phòng nhỏ để qua đêm không? Tại hạ muốn nghiên cứu kĩ hơn bệnh trạng của thành chủ."
Quản gia vừa mới hồi hồn, nghe xong liền vội vàng đáp ứng:
" Được, được chứ, đại phu chờ một chút, ta sẽ sai người đi chuẩn bị."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]