Dù cậu bán thảm xin tha thế nào thì nam nhân ở phía trên cũng không hề dao động, thậm chí hắn còn bắt lấy ý phản kháng của cậu tiếp tục hung hăn xâm phạm nơi khó nói kia.
Thời Vọng kịch liệt thở gấp, khóe mắt đỏ bừng, một lần lại một lần bị đối xử thô bạo rốt cục nhịn hết nổi giơ chân đá vào eo Dung Dữ, mắng ầm lên: "Dcm anh! Nghe không hiểu tiếng người hay à! Tôi bảo anh nhẹ chút rồi còn gì. Có biết là tôi đau lắm không hả!!"
"....."
Dung Dữ bất đắc dĩ cúi người lại gần, nhè nhẹ hôn lên mặt cậu, ôm người cậu thay đổi tư thế, để cậu dựa vào lồng ngực của mình, ôn nhu nói: "Bảo bối, đừng tức giận. Khi trước không phải ta dạy em rồi sao, trên giường không được nói bậy, bằng không ta sẽ trói em lại đấy."
"Anh làm tàn nhẫn như vậy còn không cho tôi mắng? Tôi cứ mắng đấy! Tôi mà không mắng cho anh chuyển thế đầu thai lại lần nữa thì tôi không phải người! Từ từ, anh lấy dây thừng làm gì, tôi cảnh cáo anh, buông cái kia xuống! Anh... Ưn Ưm!"
Trên người cậu bị đám dây hồng cuốn chặt, miệng thì bị bịt lại bằng gông miệng. Phòng ngủ rốt cục cũng yên tĩnh trở lại.
Dung Dữ vuốt ve tấm lưng run rẩy của Thời Vọng, bình tĩnh đối mặt với ánh mắt giết người của cậu, cười cười nói:"Tốt lắm, em thô lỗ phá hủy hết tình thú lãng mạng mà ta vất vả tạo ra. Hai lần kia liền không tính nữa, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa."
......
*Tiểu linh: Các anh cũng biết chơi quá:))
Tối qua cậu còn lên kế hoạch sáng nay dậy sớm ra ngoài thám sát địa hình, mà nếu mười rưỡi vẫn tính là sớm thì cậu quả thực là dậy sớm.
Ánh sáng mặt trời rọi khắp căn phòng, Thời Vọng từ trên giường bò dậy, đầu tóc rối tung, trên người tràn ngập dấu vết tình ái. Cậu đen mặt, phảng phất giây tiếp theo sẽ đi giết người.
Lúc này, đầu sỏ gây tội lại mặt mày hớn hở như gió xuân, cười cười giúp cậu đem đồ ăn sáng đến mép giường. Anh lót gối sau lưng cậu, lại đem chén bưng tới, múc một muỗng cháo hạt sen đường phèn đưa tới bên miệng cậu, " Nào, há miệng."
"Anh cứ chờ đó!" Thời Vọng phẫn hận trừng mắt hắn, há miệng nếm một ngụm đồ ăn, nuốt cháo trong miệng xuống, "Một ngày nào đó em trở mình, nhất định sẽ chơi chết anh!"
Dung Dữ không nhịn được cười, nói "Bảo bối, lời này em nói hơn ngàn năm rồi, em tính bao giờ thì thực hiện?"
Thời Vọng một bụng tức giận, Dung Dữ biết rõ ràng cậu không đánh lại anh còn cố tình hỏi như vậy, chính là đang cười nhạo cậu!
Trong một ngàn năm nay, cậu vì muốn phản công một lần mà đã hi sinh không biết là bao nhiêu thứ. Ngoài mặt lấy lòng, âm thầm hạ thuốc cũng không được, ước cũng không thành. Thậm chí ngày sinh nhật cậu, cậu nói muốn nằm trên, anh liền đồng ý, cười đến là thiên chân, "Được thôi, thì ra là bảo bối muốn chơi cưỡi ngựa."
Thời Vọng giận tới đen mặt, bánh sinh nhật sáu tầng cũng vứt đấy, mặt mày nhăn nhó.
Ăn xong bữa cơm trưa sớm, Thời Vọng hồi lại chút sức lực, đứng lên thay một bộ quần áo mới. Cậu mặc áo cao cổ màu đen mỏng, che khuất dấu hôn trên cổ và vết dây thừng trên cổ tay
Tầm hai, ba giờ chiều, cậu cầm lấy di động rồi liền ra ngoài.
Trên đường cũng có không ít người, cứ cách một đoạn lại thấy nhóm năm, ba người đi cùng nhau. Dù sao thì trên đảo này cũng có 100 vạn người tham gia, ngày bắt đầu trò chơi 'Ngày xét xử' cũng sắp bắt đầu, xem ra người chơi đến đủ rồi.
Có lẽ là do trò chơi còn chưa bắt đầu nên tâm lí người chơi còn khá đa dạng, có thấp thỏm lo âu nhưng lại không quá sợ hãi, có nhàn rỗi tám chuyện, thảnh thơi dạo phố cũng có,... Thậm chí mấy tên giáo đồ cuồng tín còn cảm thấy hưng phấn.
Thời Vọng đi tới một cái ngõ nhỏ phía trước, âm thầm suy đoán tâm tư của Dung Dữ, nhưng dù là cậu thì trước khi trò chơi bắt đầu, cậu cũng không biết được quy tắc trò chơi là cái mô tê gì.
Ngày mai chính là cá tháng tư. Nếu Dung Dữ muốn truyền đạt hướng dẫn trò chơi thì hẳn là sẽ thực hiện vào lúc này.
Cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới một âm thanh điện tử vang lên "Xẹt", Thời Vọng dừng bước, lướt mắt nhìn qua ngõ nhỏ trải đầy khung cửa cùng biển quảng cáo, lại lướt qua màn hình lớn trên tòa nhà phía đối diện đột nhiên sáng lên mà không hề báo trước.
Cùng lúc đó, tất cả những màn hình, bao gồm màn hình quảng cáo, Tivi trong nhà dân, thậm chí là máy tính thu tiền trong cửa hàng tiện lợi, tất cả đều cùng hiển thị một màn hình trông thập phần kì dị.
Ngay sau đó, hình ảnh một nam tử trẻ tuổi, mặc áo bành tô màu đen xuất hiện. Thời Vọng đối với hắn có chút ấn tượng, cậu mơ hồ nhớ rằng hắn là thuộc hạ của Dung Dữ là kiểu giống như quản gia ấy. Cậu nhớ mặt nhưng lại không nhớ được tên anh ta.
Trong màn hình, mặt nam tử không cảm xúc nói: "Các vị tham gia xin chú ý, hiện tại bắt đầu phổ biến quy tắc trò chơi. Trò chơi 'Ngày xét xử' sử dụng cơ chế ghi điểm, xin mời các vị nhìn cổ tay trái của mình."
Thời Vọng kéo tay áo mình thế mà phát hiện trên cổ tay có thêm một chiếc đồng hồ điện tử màu đen, nó giống như mọc từ tay mình ra ấy, dây đồng hồ nghiêm ti mật hợp, cậu không cách nào tháo ra được.
Trên đồng hồ điện tử hiển thị một con số màu trắng: 60
"60 là khởi điểm của mỗi người, bắt đầu từ ngày mai, hoàn thành mỗi một màn sẽ được cộng một số điểm tương ứng, thất bại hoặc bỏ quyền sẽ bị trừ điểm tương ứng. Sau nửa đêm, những ai có điểm số nhỏ hơn 0 sẽ bị loại trừ.
Nam tử hơi dừng một chút, dùng ngữ điệu nghiêm túc nhấn mạnh: " Ở đây, bị loại trừ đồng nghĩa với chết trên ý nghĩa sinh lý. Mong các vị chú ý."
Lời vừa được nói ra liền khiến tất cả mọi người trên đường biến sắc, mới đầu họ còn nửa tin nửa ngờ với cái gọi là quỷ thần nhưng giờ đây lại mơ hồ nhận ra được tương lai sẽ không dễ dàng như họ nhận định, trong mắt dần dần xuất hiện thêm vài phần bất an.
Có người lớn giọng mắng chửi: "Ngươi là cái thứ gì, có còn luật pháp nữa hay không!"
Nam tử không mảy may dao động, tiếp tục nói:" 12 giờ tối nay, thông tin nội dung màn đầu tiên sẽ được thông báo trên đồng hồ đeo tay, điểm số sẽ được làm tròn sau khi màn chơi kết thúc, chúc các vị may mắn."
Hắn nói xong câu cuối, hình ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, màn hình quảng cáo quay lại quảng cáo như như bình thường, phảng phất như tất cả chuyện vừa qua chỉ là một hồi ảo giác.
Nhưng chiếc đồng hồ trên tay cùng với con số bắt mắt kia như muốn nhắc nhở, tất cả đều là sự thật.
Thời Vọng bình tĩnh lại, tiếp tục tiến lên trước.
Dung Dữ coi mạng người như cỏ rác, màn chơi đầu tiên khả năng cao sẽ là một đòn phủ đầu, tỉa bớt số lượng người chơi, ví dụ như thả mấy vạn quái vật nguy hiểm lên đảo chẳng hạn.
Cho nên, cậu cần nhanh chóng thăm dò cấu trúc thành phố, chuẩn bị tốt để có thể đối phó với bất cứ tình huống nào.
Thời Vọng ngạc nhiên, cậu không nghĩ tới Dung Dữ còn đứng trước cửa chung cư chờ cậu, hơn nữa còn chu đáo chuẩn bị bữa tối đa dạng hương vị màu sắc.
Đương nhiên, Dung Dữ là Thần Sáng Thế mà, muốn cái gì chỉ cần một ý nghĩ là có. Thế nên điều này cũng chẳng khiến cậu cảm động.
Thời Vọng yên tâm thoải mái cầm đũa gắp một miếng cá ăn.
Gia hỏa này không xuống bếp nấu cơm còn chê, "Cá này hơi mặn, không phải trước kia anh đều biến ra mỹ thực sao?"
Dung Dữ bất đắc dĩ cười cười, "Lần này là đích thân ta làm."
"Anh làm?" Thời Vọng ngạc nhiên nhướn mày " Không phải biến ra mà là anh tự làm á?"
Dung Dữ gật đầu, nhẹ nhàng nói giống như cô vợ nhỏ "Lúc em không ở nhà, ta vừa vặn rảnh rỗi nên tự mình xuống bếp làm vài món chờ em về ăn."
Thời Vọng thầm nói hèn gì đồ ăn lại khó ăn như vậy, làm cậu còn tưởng vị giác mình có vấn đề. Nếu bữa cơm này là Dung Dữ tự mình làm thì hợp lí rồi.
Thời Vọng vốn định ăn ngay nói thật nhưng nhìn vào đôi mắt sắc sảo xinh đẹp kia lại nuốt ngược hai từ 'khó ăn' trở về, trái ương tâm nói, "Ừm,... Bỏ hành đi thì vị cũng không tệ lắm."
Không phải người xưa có câu tú sắc khả xan* sao, đồ ăn chỉ cần sắc màu là được, mùi vị không phải là vấn đề. Mà Thời Vọng lại là nhan khống giai đoạn cuối, chỉ nhìn mặt Dung Dữ thôi là cậu có đủ năng lượng bay nhảy cả ngày rồi.
* Túc sắc khả xan: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi
"Cơ mà sao hôm nay anh lại rảnh rỗi nấu cơm cho em thế? Thật hiếm lạ."
Dung Dữ ngồi xuống bên cạnh cậu, thong thả ung dung vươn tay vuốt phẳng nếp gấp trên vạt áo cậu, không trả lời trực tiếp mà chỉ cười nhẹ, "Anh sợ chút nữa em giận, coi như xin lỗi bảo bối trước."
Thời Vọng khó hiểu quay đầu lại nhìn, không hiểu anh có ý gì.
Nhưng cậu cũng không truy hỏi đến cùng bởi lẽ Dung Dữ chọc cậu tức giận không ít lần, cậu cũng không để bụng thêm một, hai lần này.
Bữa cơm này Thời Vọng miễn cưỡng ăn no. Cậu ngồi trên chiếc ghế cao cạnh cửa sổ sát đất, ăn một chiếc bánh quy socola, cầm quyển sketch và bút chì, dựa vào kí ức phác họa lại kiến trúc hòn đảo nhỏ này.
Cậu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, gõ đầu bút chì xuống mặt bàn nhìn có vẻ như đang nghĩ ngợi gì đó.
Thực ra thì cậu đang nhìn ảnh ngược của đồng hồ pha lê trên mặt bàn. Một mặt cậu chú ý thời gian, mặt khác cậu lại liếc nhìn đồng hồ trên tay trái, tâm trạng bồn chồn không yên.
Hiện tại là 11 giờ 56 phút đêm, chưa tới năm phút nữa sẽ có thông báo nội dung trò chơi màn đầu tiên.
Dung Dữ rót cho cậu một ly trà hoa an thần, nhẹ nhàng đẩy tới gần tay cậu, cúi người hôn lên trán cậu, mỉm cười quan tâm nói: "Khuya rồi bảo bối, em đi ngủ sớm chút đi."
Thời Vọng cạn lời trừng mắt nhìn anh nói, "Anh cố ý?"
Lúc này bảo cậu đi ngủ có khác gì trước khi thi đại học mười phút rủ cậu đi quẩy karaoke? Cậu phải có bao nhiêu thoải mái mới có thể ngủ vào giờ này cơ chứ.
Thời Vọng tính đẩy Dung Dữ ra, nhưng ngay lúc ấy đồng hồ bỗng nhiên ong ong chấn động hai giây, con số trên màn hình biến mất, thay vào đó là văn bản hướng dẫn đầu tiên:
Quy tắc màn chơi thứ nhất, trong 24 giờ giết một người chơi, qua màn được cộng 10 điểm, thất bại hoặc bỏ quyền bị trừ 61 điểm. Hi vọng toàn bộ người chơi căn cứ theo nguyên tắc trò chơi thân thiện hòa hợp tích cực tham gia trò chơi, hữu nghị là trên hết, thi đấu là thứ hai."
"Chú ý: Đảo vườn địa đàng không tồn tại luật pháp, luật pháp cao nhất chính là thần minh."
"Chúc các vị một ngày vui vẻ."
Quả lắc lắc trong chiếc đồng hồ hoa linh lan trắng chầm chậm đong đưa, trên mặt đồng hồ sáng lên một chuỗi số đếm ngược: 24:00:00...23:59:59...23:59:58.....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]