Chương trước
Chương sau
* Tồn hoạt suất: theo mình hiểu thì nó giống như kim bài miễn chết hồi xưa ấy.

Tiểu đồng chí Giang Thành Nhạc cũng không biết tổ trưởng của mình xuống trái đất ngây người nửa tháng, sau khi về liền đổi tính như vậy, như này có tính là tai nạn lao động không? Bộ trưởng sẽ chi trả phí chữa bệnh chứ?

Giang Thành Nhạc còn muốn biểu đạt mình còn có việc bận nhưng Dung Dữ dùng ánh mắt sắc bén nhàn nhạt liếc sang cậu một cái, cậu liền im re, run rẩy một hồi cậu liền nhanh chóng biến thành chó săn, ân cần tiến về phía Thời Vọng nói, "Được, được rồi, em cũng không bận lắm, tổ trưởng, anh muốn làm gì? Dù là lên núi đao, xuống biển lửa, nhảy qua chảo dầu, ăn rau thơm em cũng không chối từ..."

"Im miệng, mở máy tính ra tra giúp tôi vài thông tin."

Nửa phút sau, Giang Thành Nhạc mở máy tính nhỏ dán đầy ticker thiếu nữ giả tưởng, máy vừa bật nguồn liền nhảy ra cái wallpaper, là hình ảnh một nam diễn viên trên sân khấu thế nhưng khuôn mặt anh ta lại cực kì giống Thời Vọng.

*Wallpaper: hình nền

Thời Vọng đen mặt, Giang Thành Nhạc luống cuống tay chân đổi lại wallpaper, vội nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm! Tổ trưởng, anh muốn tìm cái gì?"

Thời Vọng không muốn mất thời gian so đo cùng cậu, lập tức yêu cầu: "Mở công cụ tìm kiếm danh sách loài người, tra xem nam thanh niên bị tôi ngộ sát kia là ai."

Giang Thành Nhạc tạch tạch gõ bàn phím, tìm đích danh một người trong mười tỷ người không hề dễ dàng chút nào, giao diện hình tròn trắng di chuyển lên phía trên hãm lại tốc độ tìm kiếm*, mặc dù cậu là nhân viên dùng hệ thống quản lí thế giới cũng phải mất trên dưới nửa giờ mới tìm được.

*đại khái là làm chậm lại tốc độ hiển thị kết quả tìm kiếm ấy. Thông tin trên màn hình hiển thị chạy quá nhanh sẽ khó nắm bắt.

Giang Thành Nhạc lo sợ, bất an nhìn Dung Dữ, tất cung tất kính mở miệng: "Đại nhân, hay tôi pha cho ngài một tách trà nhé?"

"Không cần, cậu pha cho Thời Vọng một ly cà phê đi, cả đêm qua em ấy không được ngủ."

Dung Dữ nói xong lại cúi đầu hôn xuống sườn mặt Thời Vọng, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu, ôn hòa nói: "Bảo bối, ta lên tầng cao nhất họp một chút, chút nữa sẽ quay về với em."



Ánh mắt Thời Vọng vẫn chăm chú nhìn màn hình, hấp tấp gật đầu.

Sau khi Dung Dữ rời đi Giang Thành Nhạc mới thả lỏng một chút, cậu đi pha ly cà phê đưa đến cạnh bàn.

Hương thơm nồng đậm tràn ngập khắp gian phòng, Thời Vọng cầm ly lên nhấp một ngụm, sau đó một hơi uống cạn. Cậu ngồi dựa lưng lên ghế da, thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm màn hình tìm kiếm.

Giang Thành Nhạc nhọc sức kéo cái ghế sô pha lại gần Thời Vọng, ngồi xuống cạnh cậu, cẩn thận quan sát sắc mặt cậu một chút, to gan nói:

"Tổ trưởng, em nói ấy, anh thật sự không cần phải vì loài người ở thế giới này mà đối địch cùng vị đại nhân kia, yêu đương thật tốt không được sao, cái này còn rất nguy hiểm nữa, vạn nhất vị đại nhân kia tức giận thì phải làm sao?"

"Chúng ta có tổng cộng bảy thế giới, mất một cái liền ít đi một cái, hơn nữa theo em thấy, đây là bọn họ tự làm tự chịu. Nếu không phải họ lăn lộn trái đất thành như vậy, vị đại nhân kia cùng mười vị phó thần cũng không muốn dọn hậu quả cho bọn họ. Mấy chục năm gần đây, ngày nào nhân viên bộ phận giống nòi có nguy cơ tuyệt chủng cũng đến khiếu nại chúng ta, anh cũng không phải không biết.

Thời Vọng im lặng không lên tiếng, trong mắt cậu vẫn là màn hình tìm kiếm màu xanh nhưng

có vẻ như cậu đang lơ đễnh nhớ về hồi ức nào đó.

Từ rất lâu trước đây, các vị thần đã từng tạo ra bảy thế giới song song, vì để thuận tiện cho việc quan trắc*, nhóm nhân viên quản lí đã thống nhất lấy số hiệu từ 01 đến 07 để đặt tên cho các thế giới song song đó.

*Quan trắc: quan sát và ghi chép

Thời vọng là nhân viên quản lí loài người của thế giới 07, mà cậu cũng là người vừa từ thế giới song song đó trở về.

Mà trò chơi 'Ngày xét xử' nguy hiểm kia là do Thời Vọng một phen hao tâm tổn trí nắm lấy, cũng là hi vọng cậu đánh cược cho cơ hội sống sót cuối cùng của loài người.

Vào khoảng thời gian trước cuối năm ngoái, bởi vì loài người ở thế giới 07 mở khai phá đất đai quá mức, đốn phá cây rừng, khai thác khoáng sản dẫn tới tình trạng thế giới xấu đi nghiêm trọng. Hệ thống máy tính trung ương tính toán liên tục ba tháng, cuối cùng đưa ra kết luận: sau 50 năm nữa tài nguyên thiên nhiên thế giới 07 sẽ bị vắt kiệt, cốt lõi thế giới bị phá vỡ, đến lúc đó không chỉ riêng loài người mà tất cả các loài sinh vật khác cũng sẽ chấm dứt.

Mà phương án giải quyết duy nhất mà hệ thống này tính ra chính là quét sạch toàn bộ nhân loạn, khởi tạo một lịch sử mới.

Dung Dữ mở một cuộc họp nhanh cùng mười vị phó thần, ước chừng 20 phút, liền quyết định vận mệnh 10 tỷ người ở thế giới 07 —— 'hi sinh' loài người bảo vệ cốt lõi của thế giới.

Nói là hi sinh nhưng Thời Vọng biết suy nghĩ thật sự của Dung Dữ không phải như vậy. Hẳn là trong suy nghĩ của anh tám phần là do bọn họ tự làm tự chịu, thậm chí còn thấy chút vui sướng khi người gặp họa. Vì anh thật sự không thích loài người, không hề có nguyên do.

Nhưng Thời Vọng lại không nghĩ vậy, dù sao cậu cũng là người thuộc bộ phận nhân loại, từng bước theo dõi sự phát triển của loài người từ thủa sơ khai, từng chút từng chút một phát triển đến tận bây giờ, còn thường xuyên xuống trái đất công tác, một lần đi là mất hẳn 10 ngày, ít nhiều cũng có chút tình cảm với xã hội loài người.

Cậu thừa nhận loài người ở thế giới 07 đều có lòng tham so với các thế giới khác, nhưng cũng không thể trực tiếp hủy diệt toàn bộ như vậy. Cậu hi vọng Dung Dữ có thể cho một cơ hội, ít nhất là không giết sạch toàn bộ mà giữ lại 30% dân số, cho bọn họ tiếp tục phát triển.



Dung Dữ đương nhiên không đồng ý, Thời Vọng tính tình trẻ con vì chuyện này mà cùng anh nháo một hồi, chiến tranh lạnh liền ba mươi ngày, cuối cùng cả hai cùng lui một bước, đôi bên cùng đồng ý giải quyết tranh chấp bằng trò chơi này.

Chọn ngẫu nhiên một trăm vạn người trong số 10 tỷ người, Dung Dữ sẽ dựa theo 'lượng người qua màn' định đoạt kết cục của loài người 'sống sót sau tận thế'. Nếu Thời Vọng muốn giữ lại 30% dân số ở tận thế thì cậu phải đảm bảo sau 99 ngày phải có 30% số người trên đảo vượt qua trò chơi.

Nói cách khác, mỗi một người chơi trên đảo vườn địa đàng đều đang gánh trên vai một vạn tính mạng.

Cho nên, khi nhìn người kia dần dần mất đi hô hấp, cậu không chỉ thấy một người sắp chết mà còn thấy cả một vạn người khác tương lai sẽ biến mất.

Cậu chính là mang gánh nặng lớn như vậy tham gia trò chơi.

Giang Thành Nhạc đặc biệt cảm khái, " Thì ra trước đây anh với vị đại nhân kia còn ân ái như vậy, em là fan CP đầu tiên của hai người đấy."

Thời Vọng mặt vô biểu tình: " Ân ái cái con khỉ!"

Cái loại CP địa ngục như bọn họ mà cũng có người ship*? Ghép cặp nào khác thì có thể chứ bọn họ thì không. Nói không chừng, một ngày nào đó Thời Vọng máu nóng dồn lên, bọn họ ly* luôn cũng có thể lắm.

*Ship: ghép đôi

*Ly: ly hôn

Máy tính tìm kiếm liên tục rốt cục cũng tìm ra, Giang Thành Nhạc vừa di chuột vừa nói: " Anh ta tên là Trương Triệt, 26 tuổi, là một người kinh doanh bất động sản."

"Bạn gái anh ta là ai?"

"Để em xem xem, bạn gái anh ta tên là Ngô Nguyệt Nguyệt, cũng là người kinh doanh, bọn họ đính hôn từ hai tháng trước."

Thời Vọng lấy chiếc nhẫn từ trong ví đưa cho Thành Nhạc, "Cậu có rảnh thì đến thế giới 07 một chút, đưa cái này cho Ngô Nguyệt Nguyệt, nói với nàng... Nói nàng đừng đợi nữa."

Giang Thành Nhạc tuy không hiểu lắm nhưng vẫn ra sức gật đầu, bảo đảm nói: " Em nhớ rồi, tổ trưởng."

"Đây là chuyện thứ nhất, tôi còn có chuyện khác muốn cậu làm." Thời Vọng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đột nhiên đè thấp giọng, nói: " Cậu nghe xong đừng kinh ngạc, cũng đừng phát ra âm thanh."

Giang Thành Nhạc nghi ngờ, nghiêng đầu hỏi: "Là việc gì?"

"Mặt tường phía sau có gắn thiết bị theo dõi, đừng biểu hiện ra điều khác thường."



Thời vọng ra vẻ bình tĩnh nói: "Chuyện tôi muốn cậu làm, phải làm thật kín đáo, không được để cho ai biết đặc biệt là Dung Dữ."

"Tôi muốn cậu trà trộn mào hệ thống máy tính theo dõi, trộm.... ra..."

Cậu nhẹ nhàng nói mấy câu, Giang Thành Nhạc nghe xong đại kinh thất sắc*, sợ như gặp quỷ, xém nữa hét to thành tiếng.

* Đại kinh thất sắc:cực kì hoảng sợ, cực kì sợ hãi

Thời Vọng lập tức liếc mắt, trừng cậu một cái, cậu liền nhanh tay bịt miệng mình lại, đôi mắt trợn tròn không thể tin vào tai mình, "Tổ trưởng, đây chính là tội chết đó! Vạn nhất em bị phát hiện, khẳng định là chết không toàn thây. Em còn chưa có bạn gái đâu đó!"

"Tôi biết, cậu cứ làm đi, tội đâu tôi chịu. Nếu chẳng may bị phát hiện thì cứ khai tên tôi, nói là tôi ép cậu."

"Nhưng mà... Cái này..."

Thời gian cấp bách, Thời Vọng đành tăng thù lao: "Coi như tôi nợ cậu một ân tình, sau này cậu cần gì tôi đều sẽ giúp cậu."

"Thật chứ?!" tiểu đồng chí Giang lập tức liền quẳng sống chết ra sau đầu, giơ ngón tay cái, sửa miệng, nói: "Em làm việc thì anh cứ yên tâm, tổ trưởng, anh chờ tin tốt của em đi!"

Thời Vọng đột nhiên có dự cảm không tốt, sao cậu ta bỗng nhiên tích cực như vậy, không phải là lại muốn phá hoại gì đó chứ?

- --------------------

Đoán thử coi Giang Thành Nhạc muốn gì. Gợi ý từ đầu cháp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.