Chương trước
Chương sau
Bởi vì thời gian bài thi đầu tiên, mọi người đều tập trung tại một chỗ*, cho nên sau khi thám xét trường học xong xuôi Thời Vọng liền rảnh rỗi, không có việc gì làm. Dung Dữ chắc hẳn là bận việc, cũng không đến đây tìm cậu, Thời Vọng muốn thử dùng roi điện cũng không có có hội.

*Gốc là: Bởi vì mọi người trận đầu khảo thí thời gian đều tập trung ở minh, hậu thiên (???)

Khoảng 8 giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, hầu hết người chơi đều tìm đến kí túc xá học sinh để nghỉ ngơi, trừ mấy người gan lớn, hoặc là kết bè kéo phái, không ai dám đơn thân độc mã ở ngoài vườn trường.

Thời Vọng biết rõ, thời điểm bắt đầu trò chơi sẽ không có gì nguy hiểm, thế nên dù trời đã tối mịt, cậu vẫn còn ngồi nói chuyện phiếm với Lục Dư Tinh trên ghế đá ở sân trường.

Ban đầu chỉ là trò chuyện một chút về công việc, nói tới nói lui một hồi liền chuyển đề tài sang giới nghệ sĩ, Lục Dư Tinh bỗng nhiên nói: "Haiz, tôi đã muốn hỏi từ lúc trưa rồi, có ai nói cậu lớn lên đặc biệt giống một minh tinh không? Là một nam diễn viên những năm 80, tên là Lăng Thời ấy."

Thời Vọng: " …… A... Không, không có. "

"Phải vậy không?" Lục Tinh Dư tựa hồ cảm thấy vô cùng đáng tiếc, "Thời điểm trước đây, khi tôi còn xem phim ảnh thời xưa* đã từng rất thích anh ấy, không biết tại sao bây giờ lại không hoạt động nữa. Tính đến hiện tại, anh ấy hẳn là 60 tuổi rồi ha, cậu không phải con trai anh ấy chứ ha ha ha...."

* Phim ảnh thời xưa - gốc là: lão điện ảnh

Thời Vọng gượng gạo cười phụ họa, "Sao có thể ha ha ha."

Nếu có thể, cậu thực sự muốn đem phần kí ức này trong đầu toàn bộ nhân loại xóa sạch!

Lục Dư Tinh châm điếu thuốc, sau khi hít một hơi liền kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay thon dài, anh nhìn bầu trời sao rực rỡ trên đỉnh đầu, cảm thán nói: "Lâu rồi chưa nhìn thấy nhiều sao như vậy."

Thời Vọng cũng ngẩng đầu, "Không khí ở nội thành ô nhiễm nghiêm trọng, không nhìn thấy cũng rất bình thường."

Trong bóng đêm đen như mực, điếu thuốc lá của Lục Dư Tinh sáng lên ánh cam ấm áp trong đêm, minh minh diệt diệt, thật giống như ngôi sao bị đánh rơi trên đất.



Thời Vọng nhìn điếu thuốc kia chầm chậm cháy hết rồi tắt hẳn, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hỏi: "Nguyện vọng anh nhận được ở màn đầu tiên gì vậy?"

Lục Dư Tinh đem đầu thuốc ấn trên ghế đá, nghiêng đầu hơi mỉm cười, ngón trỏ đặt bên môi quơ quơ, " Đây là bí mật."

Rốt cục thì anh cũng không nói, Thời Vọng đoán có lẽ trên thẻ ước nguyện của anh có sự tình bí mật nào đó, liền không truy vấn nữa, cậu cứ như vậy mà bỏ qua.

Môn thi đầu tiên của Thời Vọng bắt đầu vào lúc 10h sáng, cậu đến phòng 307 trước 30 phút, và kinh ngạc phát hiện cửa bị khóa. Vì vậy mà Thời Vọng giống như thanh tra đi tuần tiết tự học buổi tối của chủ nhiệm lớp, lén lút đứng bên cạnh cửa sổ nhìn vào bên trong, thấy bên trong có người đang 'thi'.

Phòng to như vậy nhưng chính giữa chỉ đặt duy nhất một chiếc bàn học, một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 ngồi trên ghế đầy đầu mồ hôi lạnh, ngay trên đỉnh đầu treo một chiếc quạt quay với tốc độ chậm, phát ra âm ong ong nhiễu loạn.

Trên cái bàn học kia không có đề thi cũng không có giấy bút mà chỉ có 3 cái cốc giấy úp ngược.

Cái này giống như là 'trò chơi lựa chọn*', Thời Vọng mơ hồ nhớ ra loại trò chơi này. Người thực hiện trò này sẽ dùng một chiếc cốc giấy úp lên một quả cầu nhỏ, sau đó nhanh tay di chuyển vị trí của ba chiếc cốc giấy, cuối cùng chọn ra chiếc cốc giấy có chứa quả cầu là sẽ thắng.

*gốc là 'nam nhân lựa chọn'

Có lẽ anh ta không chắc chắn quả cầu nhỏ ở đâu nên sắc mặt trở lên vô cùng khẩn trương, tay vẫn luôn run rẩy, đầu tiên là đặt tay lên trên cốc giấy bên trái, do dự một chút, lại chuyển tay qua bên phải, cứ như vậy rối rắm một hồi, thẳng đến khi đồng hồ treo trên tường phát ra âm thanh cảnh báo, anh ta mới ôm tâm lí được ăn cả ngã về không lật cốc ở giữa lên.

Không có!

Anh ta hoảng sợ hét to một tiếng, đột nhiên đẩy văng ghế dựa, đứng lên, ngay sau đó quạt trần trên đỉnh đầu loảng xoảng một tiếng, rơi thẳng xuống đầu anh ta!

Thời Vọng: "!!!"

Trường hợp kia cậu gần như không dám nhớ lại, tiếng kêu thảm thiết còn chưa nghe thấy nhưng máu tươi trong nháy mắt liền lan ra, bắn tung tóe khắp phòng học hệt như tiên tử rải hoa, thậm chí còn văng lên cả cửa kính, che đi tầm mắt Thời Vọng.

"Ưm!" Thời Vọng dùng sức che miệng lại, run rẩy cong lưng, thiếu chút nữa nôn ra.

"Ta thấy em nên chờ một chút nữa rồi vào, sẽ có người tới dọn dẹp trường thi."

Dung Dữ tri kỷ vuốt ve lưng cậu, đưa tới một cốc nước ấm, "Sao rồi, đỡ hơn chưa?"

"Anh..." Thời Vọng uống hết nửa cốc nước mới miễn cưỡng ép lại cảm giác buồn nôn kia, "Anh đến từ khi nào vậy?"

"Vừa đến." Dung Dữ cười cười, ngữ khí trêu chọc nói: "Bé con đi thi, thân là người giám hộ ta tất nhiên là muốn tới cổ vũ một chút."



Thời Vọng trừng anh một cái, không thèm để ý.

Trong phòng học vô thanh vô tức xuất hiện năm, sáu cái bóng người trong suốt, cũng không hoàn toàn trong suốt, chỉ là thi thoảng thấy một cái hình người không ngừng chuyển động.

Những người trong suốt đó lau chùi vết máu trong phòng học, dọn sạch thi thể cùng với quạt trần bị chia năm xẻ bảy, thậm chí còn phun không khí tươi mát lên che đậy mùi máu tươi trong không khí.

Thời Vọng đối với loại sinh vật kì lạ này không hề thấy hiếm lạ, bọn họ là 'lao công' trên đảo vườn địa đàng. Trước đây, khi Dung Dữ tạo ra hòn đảo này đã nói cho cậu biết.

Phòng học được cọ rửa sạch sẽ xong xuôi cũng gần tới 10 giờ rồi, Thời Vọng ngồi trước cái bàn kia, ngồi kiểu gì cũng thấy khó chịu. Dù là quét dọn sạch sẽ như mới cũng khó có thể che dấu sự thật hơn mười phút trước có người chết thảm ở chỗ này.

Thời Vọng thậm chí còn cảm thấy sau lưng lành lạnh, cậu còn cố ý ngẩng đầu lên nhìn, trên trần chỉ có một cái quạt được gắn cố định trên giá sắt như cũ, cũng không có thêm 'hình cụ* mới' nào.

*Hình cụ: công cụ dùng để xử phạt, tra tấn.

Điều này khiến cậu thả lỏng đôi chút, ban đầu dáng ngồi có chút căng thẳng cũng đã hòa hoãn hơn, lưng cũng dựa lên lưng ghế, chân trái duỗi thẳng dưới gầm bàn, những tưởng bàn chân đang giẫm ngang sông*(?).

*gốc là: tưởng dẫm lên chân bàn chi gian kia căn hoành giang.

Cứ như vậy giẫm xuống, cậu mới phát hiện ra bên dưới có thứ gì đó. Lúc này, đồng hồ treo tường nhảy đến 10 giờ đúng, trong phòng phát ra tiếng leng keng đông một tiếng, tiếp đó là một giọng nữ quen thuộc:

"Bắt đầu kiểm tra, xin mời thí sinh số 0816 lấy đề bài trong gầm bàn ra."

Thời Vọng thì thầm nói trong lòng, thế nào mà đề thi lại ở trong gầm bàn cơ chứ?

Cậu khom lưng chui xuống gầm bàn cầm lên một cái hộp kim loại vuông vức, kích thước tương đương với cái hộp giày, chính diện được khảm một khối màn hình điện tử, một dãy số đếm ngược thời gian màu đỏ đang không ngừng nhảy lên:

05:00... 04:59... 04:58.….

Cái này giống như..... Là một quả bom hẹn giờ hả?

"Cái đệt!" Thời Vọng nháy mắt liền biến sắc, đột nhiên bật dậy lui về phía sau một bước, leng keng một tiếng, cẳng chân va trúng xém chút nữa làm đổ ghế dựa.

Thông báo vẫn tiếp tục vang lên: "Dụng cụ cần thiết đã được chuẩn bị đầy đủ, đều được đặt trong ngăn bản, mời thí sinh tùy ý sử dụng."

Thời Vọng duỗi tay sờ sờ ngăn bàn một hồi, bên trong chỉ có một cái kéo và một cái tua vít.



Chuẩn bị đầy đủ cái rắm ấy! Tốt xấu gì cũng phải phát cho một bộ đồ bảo hộ*, bảo toàn thi thể chứ."

*Gốc là phòng bạo phục

Thời Vọng bực bội vừa trừng mắt nhìn Dung Dữ vừa hung dữ ép hỏi: "Anh cố ý nhắm vào em đúng không! Làm gì có bài kiểm tra nào dùng bom hẹn giờ hả?!"

Dung Dữ ra vẻ vô tội cười cười, "Đối với em sẽ không, ta còn tưởng em sẽ phá bom chứ."

Thời Vọng tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói cho cùng cậu cũng chỉ là một nhân viên văn phòng, biết chút quyền cước đã là không tồi rồi, ai cmn còn rảnh rỗi ôm máy tính đi học phá bom cơ chứ!

"Thế này đi." Mắt thấy Thời Vọng còn muốn nổ trước cả bom hẹn giờ, Dung Dữ đúng lúc đưa ra nhượng bộ, nói " Trước hết em mở hộp ra đã, ta sẽ cho em gợi ý."

"Thật chứ?"

Nói thật Thời Vọng có hơi nghi ngờ, nhưng thấy thời gian đếm ngược đang giảm dần từng giây, cậu chỉ có thể trước tiên cầm tua vít, nhanh tay vặn ra bốn cái đinh ốc, dỡ nắp hộp ra, ở giữa đống dây điện rắc rối phức tạp cùng với đống thuốc nổ cỡ trung bất ngờ hiện ra 3 dây dẫn với 3 màu riêng biệt là màu trắng, màu đỏ và màu tím.

Thời Vọng khẩn trương cầm lấy kéo, cậu hiểu đại khái rồi, đề tự chọn cái gì chứ, thật đúng là chọn sống chết mà....

- -------------------------

Đúng là đề 'tự chọn' (⁠눈⁠‸⁠눈⁠)

WP bị sao ấy, không cmt được trên app:vv

Hết chương 12.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.