Chương trước
Chương sau
Con người ấy à, hay đem so sánh mọi thứ với nhau, không so sánh sẽ không thấy khác biệt, so với cái tên biến thái cậu vừa gặp lúc sáng kia thì Dung Dữ cũng xem như là một người yêu không tồi rồi, ít nhất còn là người nho nhã lễ độ, phong độ* ôn nhu, lời nói ưu nhã lại dịu dàng, lớn lên rất đẹp mắt... Với lại lớn lên rất đẹp mắt.

* Phong độ là trạng thái của thể xác, của tinh thần và của tâm hồn. Là viết tắt của nếp sống + cách cư xử.

Lửa giận trong lòng Thời Vọng vơi đi hơn nửa, quyết định chút nữa quay về sẽ cùng Dung Dữ ăn tối cùng nhau.

Khoảng 5 giờ chiều, bài kiểm tra đầu tiên hoàn toàn kết thúc, nhóm người chơi may mắn còn sống sót tốp năm tốp ba rời khỏi khu dạy học, trên mặt đều mang theo niềm vui may mắn sau khi thoát nạn, dù chỉ là tạm thời nhưng cũng đủ cho bọn họ thư giãn thêm mười mấy tiếng. Cũng giống như Thời Vọng, bọn họ cũng kết giao bạn bè, bắt đầu lập thành một tiểu đội.

Trên mặt đồng hồ truyền phát tới thông tin mới: Màn chơi 2.1 đã kết thúc, Tồn hoạt suất 46%, số lượng người còn lại là 46 vạn người.

Màn chơi 2.1 đại khái là nói tới bài thi thứ nhất của màn chơi thứ 2, Thời Vọng đoán chừng sau này cũng tương tự như bây giờ, cứ mỗi một màn chơi sẽ đổi sang một bối cảnh khác, cũng không biết từ bên ngoài nhìn vào thì đảo vườn địa đàng biến thành cái hình dạng gì rồi. Lấy năng lực của Dung Dữ thì hẳn là sẽ không cho loài người ngoài đảo nhòm trộm nội tình bên trong.

Thời Vọng nhìn con số trên màn hình đồng hồ, 46%, nói các khác là chỉ giảm bớt khoảng 4%, so với lần đầu mà nói thì tỉ lệ đào thải đã là rất không tồi rồi.

Đương nhiên, tỉ lệ đào thải thấp như này cũng có nguyên nhân của nó, sau một khoảng thời gian tham gia trò chơi thì điểm số lớn nhất tính đến nay là 70 điểm, lựa chọn bỏ quyền làm bài thi chỉ bị trừ 30 điểm, chỉ cần là người thức thời, biết khó mà lui, thì vẫn có thể bảo toàn tính mạng.

Nhưng Thời Vọng vẫn có chút lo lắng, bài kiểm tra tiếp theo hẳn là không dễ như thế, bất luận là độ khó hay là mức độ trừ điểm, khẳng định là sự chênh lệch sẽ được nâng lên.

Thời Vọng cảm thấy hơi đau đầu, cậu nghĩ thầm đi tìm Dung Dữ xin cái gợi ý nho nhỏ, nhưng lại không có mặt mũi đi hỏi, lúc trước là chính cậu dõng dạc nói muốn tham gia trò chơi để nâng cao giá trị Tồn Hoạt Suất, mà bây giờ lại khom lưng cúi đầu cầu xin anh, khiến cậu luôn có một loại cảm giác thấy bại.

Còn nữa, cho dù có là cậu tự mình đi cầu xin, chỉ cần Dung Dữ không có ý định nói ra, thì dù cậu cậu có nhiều lời với anh đi chăng nữa, cũng chỉ nhận được cười nhạo cùng trêu đùa từ phía Dung Dữ mà thôi, bằng ý chí sắt đá của người kia, Thời Vọng cũng không cách nào đối phó được.



Thời gian trước khi thi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, Thời Vọng còn chưa đưa ra được bất kì kế sách gì, nháy mắt đã đến thời gian tiến hành bài thi thứ hai rồi.

7h30 sáng đã có một đám người tụ tập trước cửa phòng thi 414, Thời Vọng bất động thanh sắc lặng lẽ đếm số lượng người chơi, trừ cậu, Tề Triết và Lục Dư Tinh ra thì bên kia có thêm bốn người nữa: Một người đàn ông nhân viên văn phòng khoảng hơn 30 mặc áo sơ mi trắng*, một bác gái trung niên thoạt trông rất đanh đá, một người đàn ông trung niên đeo kính đen, vậy mà còn có cả một cậu bé mới khoảng 11,12 tuổi.

Cộng tổng tất cả là 7 người, nhưng cũng có thể là còn có người chưa tới điểm thi.

Một bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng đưa ra trước mặt cậu từ sau lưng, trên tay chỉ cầm duy nhất một cốc sữa bò ấm áp, Dung Dữ quan tâm nói: "Bảo bối, bữa sáng em ăn quá vội vàng, đến nước cũng không uống, em cầm cốc sữa này uống đi."

Ánh mắt Thời Vọng đầu tiên là dừng trên cái đồng hồ giả kia của anh, sau đó mới nhìn đến khuôn mặt anh, cố tình trào phúng nói: "Thế nào mà ngài còn rảnh rỗi lượn quanh ở chỗ này, không đi thi sao?"

Dung Dữ vô tội lấy tờ giấy dự thi ra, "Ta với em thi cùng một phòng đó, em yêu."

"......"

Thời Vọng vừa tức giận vừa ghen ghét giật lại cái cốc, một hơi uống cạn sữa bò, sau đó ném cái cốc đó thẳng vào thùng rác. Đệch, thân phận Thần sáng thế đúng là cái công cụ tốt, năng lực này dùng để gian lận, muốn làm thế nào thì làm thế ấy.

Dung Dữ ôn nhu cười rộ lên, hôn lên khóe môi còn dính sữa của Thời Vọng, sủng ái khen ngợi: "Ngoan lắm."

Trước giờ thi 15 phút, phòng thi mở ra, thí sinh lục tục đi vào phòng học.

Thời Vọng quay đầu lại thì thấy người đàn ông trung niên đeo kính đen ngồi xổm xuống ngay trước mặt cậu bé, không hề chê phiền mà dặn dò nói: " Con nhất định phải thi cho thật tốt, phải thật cẩn thận, không được qua loa lấy lệ, khó quá thì tìm một người tốt nào đó xin giúp đỡ, thật sự không làm nổi thì trừ điểm bỏ quyền, tuyệt đối không được lỗ mãng, nhớ kĩ chưa?"

Cậu bé mặt vô biểu tình, ngoan ngoãn gật đầu.

Nam trung niên đứng lên, xoa đầu cậu bé, "Ba ở ngay tầng trên, sau khi làm xong bài thi sẽ xuống với con."

Anh ta nói xong liền rời đi, lúc này Thời Vọng mới hiểu rõ thì ra đây là một cặp cha con, nhưng không thi cùng một phòng, người cha là đến đưa con trai đi thi.

Cậu không khỏi có chút đồng cảm với đứa trẻ không hiểu chuyện này, nó mới bao nhiêu tuổi, vậy mà đã bị cưỡng ép đưa lên đảo hoang giữa khốn cảnh có thể chết bất cứ lúc nào như này.

Trong phòng thi 414 không có bàn ghế, cũng không có một thứ gì, trên sàn gỗ rỗng tuếch, nhưng trên bảng đen chỗ bục giảng đằng kia vẽ một bức tranh quỷ dị: Mấy con thỏ vẻ mặt khác nhau quây thành một vòng, ở giữa là một cái quan tài nhỏ, trên mặt đất là những bông hoa vụn trải đầy, giống như đang tổ chức một cái tang lễ, nhưng những đóa hoa kia lại rực rỡ đủ mọi màu sắc, trông lại giống một buổi lễ hiến tế cuồng hoan hơn.

Bút lực này còn non nớt, bức tranh tuy tràn ngập phong cách đồng thú, nhưng nội dung bức tranh kết hợp với tâm trạng của mọi người lúc này, lại khiến người ta lạnh sống lưng.



Bức tranh trên tấm bảng đen giống như một cái hắc động mang theo sự cám dỗ, Thời Vọng không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào bức tranh một lúc lâu, thẳng đến khi tiếng chuông thông báo bỗng nhiên dồn dập vang lên, cậu mới đột nhiên tỉnh táo trở lại.

"Reng reng reng reng......! Thời gian trước giờ thi còn 5 phút, phòng thi sắp đóng cửa, mời các bạn học mau chóng vào bàn."

Khoảng cách khảo thí bắt đầu còn có năm phút

Trước sau cửa phòng học đều không có gió, mà cánh cửa lại tự động di chuyển kẽo kẹt từ từ đóng lại, nhưng ngay lúc đó, bỗng nhiên một bàn tay to với tới trước cửa lớp vịn chặt vào khung cửa, ngay sau đó một người đàn ông cường tráng cưỡng ép chen chân bước vào.

Trên người người này mang theo mùi rượu nồng nặc, phả ra xung quanh không hề kiềm chế, hoàn toàn không cảm nhận được rủi ro suýt mất đi tư cách tham gia thi một chút nào, còn ha hả cười nói: "Kịp rồi kịp rồi, vận khí không tồi."

Cánh cửa sau lưng 'bang' một tiếng đóng lại, khóa cửa răng rắc rơi xuống.

Thời Vọng nghe thấy tiếng nhìn lại, sắc mặt trong nháy mắt liền biến đổi. Đúng là, oan gia ngõ hẹp, là tên lưu manh vừa gặp sáng hôm qua.

Cậu nghiến chặt răng hàm, mạnh mẽ đè xuống xúc động táo bạo trong cơ thể mới có thể không làm trái với kỉ luật của phòng thi xông lên tàn nhẫn ẩu đả thí sinh.

Nhưng cậu không nghĩ tới phản ứng của Tề Triết còn lớn hơn cả cậu, anh vậy mà rút súng bên hông ra, loạch xoạch một tiếng mở chốt bảo vệ, cầm súng trong tay, họng súng đen ngóm nhắm thẳng vào đầu người đàn ông kia.

Tề Triết sắc bén nhìn mặt người đàn ông kia, lạnh nhạt gọi ra tên hắn, "Nghiêm Đình."

Người đàn ông tên là Nghiêm Đình quay đầu lại, nhướn mày, "Aa, không phải Tề trưởng quan đây sao, thật trùng hợp, tôi còn tưởng báo ứng chỉ dừng trên đầu kẻ ác như chúng tôi thôi chứ, loại người tốt như ngài đây làm sao cũng ở chỗ này thế?"

Thời Vọng đi đến bên cạnh Tề Triết, nhỏ giọng hỏi nói: "Hắn là ai vậy?"

"Là phó lãnh đạo một hắc bang ở Miến Điện." Mắt Tề Triết nhìn thẳng, tay giơ súng không hề suy suyển, "Hai năm trước tôi đích thân đi bắt hắn ta."

"Đúng vậy, nhờ phúc của ngài mà khoảng hai năm qua, tôi đã sống vô cùng tẻ nhạt."

Lời nói của Nghiêm Đình là nói cho Tề Triết nghe, còn đôi mắt lại rất có hứng thú nhìn Thời Vọng " Không ngờ được phải không, đến cả phạm nhân trong ngục giam cũng có thể có được giấy mời dự thi, mặc dù đây chỉ là phương thức chế thay cho thông báo(?)."

tuy rằng này đây giấy chế thư tín phương thức."



Thời Vọng Qguan:549381672 quay đầu liếc mắt Dung Dữ một cái, dùng ánh mắt bất mãn lên án: Anh chính là cố ý đem cái loại người độc ác này vào đây làm loạn!

Dung Dữ nhàn nhã thong dong nhún vai, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp chân thành tha thiết, tỏ vẻ là hệ thống tùy ý tuyển chọn, tuyệt đối không phải là tư tâm của anh.

Thời Vọng lại không khách khí chút nào chất vấn Nghiêm Đình, "Tôi lại không cảm thấy ngục giam sẽ tùy tiện đưa phạm nhân lên đảo."

Nghiêm Đình búng tay một cái tỏ vẻ tán đồng, "BINGO! Cậu nói đúng rồi, đúng là bọn họ không yên tâm, cho nên từng phạm nhân nhận được tin nhắn đều được cảnh sát trông chừng, tôi chính là bị trói thành một cục đưa lên đảo."

Thời Vọng đột nhiên ý thức được việc gì đó không đúng, cánh tay buông thõng chầm chậm siết chặt lại, cậu gằn từng chữ một: "Người cảnh sát kia đâu?"

"Cậu ta sao?" Nghiêm Đình giơ tay trái lên, không nhanh không chậm dùng đầu ngón tay khẽ gõ mặt đồng hồ, xấu xa cười nói: "Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cậu ta ở chỗ này."

Thời Vọng theo bản năng nhìn về phía đồng hồ của hắn, giống như vừa nhìn thấy một thứ không thể tin nổi nào đó, đồng tử chợt co rút, hô hấp trong chớp mắt trở nên dồn dập hơn.

Trên mặt đồng màu đen hiển thị điểm của hắn ta, màu trắng, một con số ba đơn vị vô cùng chói mắt: 190.

- ---------

Hết chương 17

Đại loại là cỏ nhà bên lúc nào cũng xanh hơn, mình làm kiểu gì cũng không thấy vừa ý. 5555..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.