Chương trước
Chương sau
Dung Dữ không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, "Chỉ là ta cảm thấy em càng ngày càng đáng yêu."

...

Thời Vọng là 1, ít nhất là sau hơn một ngàn năm bị Dung Dữ làm, cậu vẫn có tâm lý tin tưởng vững chắc rằng chính mình thuần túy là 1, chỉ là 'tạm thời' hổ lạc Bình Dương (hổ xuống đồng bằng) bị bắt nạt mà thôi, hơn nữa từ trước đến nay cậu cũng chưa từng bỏ qua cơ hội tìm cách xoay người làm công.

Hơn nữa bề ngoài của cậu cũng sặc mùi sắc tố nam tính (tự nhận),diện mạo cậu đẹp trai và trong sáng, không hề nữ tính, dáng người cũng không mềm mại đẩy nhẹ là ngã giống mấy tiểu thụ trong phim một chút nào, ngược lại còn rất khỏe khoắn, tuy không thực sự rõ ràng, nhưng đúng là trên cơ thể của cậu có cơ bắp, đánh nhau cũng rất tốt, nhìn thế nào cũng không giống người có thể bị đè dưới thân một người đàn ông khác.

Cho nên, thời điểm mỗi khi cùng Dung Dữ lăn giường, tuy rằng thân thể thật thoải mái, nhưng trong lòng vẫn cứ không phục, dần dà cũng có chút ít bất mãn và kháng cự.

Nhưng không phục cũng không có cách giải quyết, lúc này cửa lớn thư phòng đã bị khóa lại, Dung Dữ còn ngồi trên ghế xoay bọc da màu đen, như hổ rình mồi nhìn cậu, hơn nữa còn bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám..."

Thời Vọng lập tức giận dữ giống như con thú vị vướng phải bẫy. Cậu biết rõ ở thời điểm này mà cố ý làm trái với yêu cầu của Dung Dữ sẽ là cái kết cục gì, hẳn sẽ là bị lột sạch ấn trên cửa kính trong suốt sát đất, bị làm một cách tàn nhẫn, bị khinh nhục đến mức khóc lóc xin tha, nói không chừng ngoan ngoãn nghe lời còn có thể được đối phương nhẹ nhàng hơn một chút.

"Sáu, năm......"

Cậu nôn nóng vò vò mái tóc ngắn rối tung của mình, cắn răng dậm chân một cái, muốn chơi thì chơi!

Thời Vọng nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, nhanh lẹ cởi quần ra, sau đó dùng sức ném lên nền đất cho hả giận, không kiên nhẫn mắng: "Làm đi, làm đi, đệt. Em làm, mẹ nó chứ!"

Cậu đây là trả bất cứ cái giá nào, cái này gọi là hiến thân vì toàn thể nhân loại, tuyệt đối là vinh quang, là vĩ đại, là cao thượng! Là xứng đáng được khắc vào sổ sách, được ca tụng muôn đời!

Nhưng Dung Dữ cũng không làm bất cứ điều gì, chỉ là rất có hứng thú nhìn cậu, giống như cảm thấy rất vui vẻ đối với việc bắt nạt cậu, cười nhẹ nói: "Ta cũng không cầm thú đến mức xuống tay với một người đang phát sốt, hù dọa em một chút mà thôi."

Thời Vọng sửng sốt một chút, ngay sau đó biến thành thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi, "Anh có bệnh à! Đồ biến thái!"

Dung Dữ rất không vui, vốn dĩ nghĩ đến việc cậu còn đang bệnh, tính buông tha cậu, nhưng mà, nhìn cậu sức sống dồi dào, có sức mắng người như này, hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Vì thế Dung Dữ cúi người tới gần, giữ lấy tay cậu, hôn lên môi cậu, đầu lưỡi liếm láp trên cánh môi một chút, sau đó tiến vào giữa răng môi cậu.

Chân Thời Vọng lập tức mềm nhũn.

..... Được rồi, tuy rằng Thời Vọng vẫn luôn rùm beng quảng cáo chính mình có được hết tất cả các phẩm chất đặc biệt của một công, nhưng luận tới kĩ thuật hôn môi, cậu thực sự hoàn toàn không phải là đối thủ của Dung Dữ.

Rất mau cậu đã hạ vũ khí đầu hàng trước thế tấn công dữ dội của Dung Dữ, khuôn mặt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt bởi vì nhu tình mật ý mà trở nên mờ mịt. Cậu không ngừng đẩy ngực Dung Dữ, đứt quãng kháng nghị, "Đủ, đủ rồi.... Đừng hôn nữa!"

Lúc này Dung Dữ mới buông tha cho cậu, thong dong sửa lại cổ áo, cười nói: "Mùi vị còn rất ngọt."

Thời Vọng há miệng thở dốc, khó khăn lắm mới bình ổn được nhịp tim đang đập kịch liệt, hung dữ trừng mắt nhìn anh, giơ tay làm một cái động tác giết người, "Anh mà còn dám duỗi đầu lưỡi tiến vào, em sẽ cắn đứt cho anh coi!"

Nói xong, Thời Vọng lập tức mặc quần vào, xách hai túi đồ ăn trên bàn lên, hùng hổ đẩy anh ra, xoay người đi ra phía cửa.

Đối với cái loại diễn xuất "cởi quần liền không nhận người" này, Dung Dữ đã sớm thành thói quen, bình tĩnh đi theo, còn giống như không có việc gì, cùng cậu nói chuyện, "Em yêu, khi nãy em lén nhìn máy tính của ta là muốn tìm cái gì vậy, ảnh chụp của ta sao?"

"Cút đi! Đừng tự luyến, em muốn ảnh chụp của anh làm gì?"

Tuy rằng ngoài miệng mắng như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu trong lúc tìm kịch bản mà trùng hợp thấy ảnh chụp của Dung Dữ, thật ra cậu cũng có thể tiện tay cop về.

"Vậy em đúng là muốn tìm tin tức liên quan đến trò chơi sao?" Dung Dữ vừa đi, lại vừa tận tình kiến nghị: "Cần gì phải mất công như vậy, em muốn biết cái gì, cứ trực tiếp hỏi ta là được."

Thời Vọng liếc mắt nhìn anh, "Anh sẽ ngoan ngoãn nói cho em sao?"

Dung Dữ ranh mãnh trả lời: "Cái này còn phải xem tình huống."

"......" Thời Vọng biết ngay là anh không có ý tốt như vậy mà, nhưng bây giờ kế hoạch ăn cắp kịch bản cũng thất bại rồi, hỏi anh một chút, cũng coi như là có ít còn hơn không.

Cậu nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: "Cái danh hiệu 'Thợ săn' kia rốt cuộc là thế nào? Lúc trước sáng tạo ra hòn đảo anh không nói chuyện này với em."

Dung Dữ cười cười, "Đó là trò chơi che dấu nội dung, giống như Nghiêm Đình nói ấy, chỉ cần giết đủ 10 người thì có thể đạt được cái danh hiệu này."

Anh dừng một chút, nửa đùa nửa thật nói: "Nhưng thật ra, ta cũng rất thưởng thức cái tên Nghiêm Đình này, 100 vạn người dự thi mà chỉ có một 'thợ săn', tuy rằng cũng có một số ít người vì những nguyên nhân khác nhau mà không chỉ giết một người, nhưng mà đạt tới 10 người cũng chỉ có một mình hắn."

Thời Vọng nhớ tới thông báo lần trước, Tỉ lệ sống sót ở trận đầu là 50%, nhưng thật ra là chỉ có hơn 49% thôi, vì dựa theo nguyên tắc làm tròn. Dù chỉ là không phẩy mấy, được nhân lên với một con số khổng lồ, cũng được mấy ngàn người rồi.

Dung Dữ thấy sắc mặt Thời Vọng không tốt, cũng biết phải chọn lời mà nói: "Nhưng hắn vô lễ với em như vậy, ta cũng không định để hắn sống đến cuối cùng."

Thời Vọng lạnh lùng, "Nếu anh còn muốn giết hắn, hy vọng là anh có có thể ra tay sớm sớm một chút, đừng có dây dưa đến lúc cuối cùng."

Nếu Dung Dữ giải quyết tên Nghiêm Đình kia trong trò chơi, chính là kịp thời ngăn cản tổn hại cho cậu, nhưng mà để tới khi trò chơi kết thúc mới giết hắn, đó chính là trắng trợn lãng phí một vạn mạng người, mất nhiều hơn được.

Nhưng mà, dựa theo cái tính cách ác liệt kia của Dung Dữ, nói không chừng anh sẽ thực sự 'thưởng thức' Nghiêm Đình đến ngày cuối cùng. Không thể trông chờ vào anh, Thời Vọng quyết định vẫn là dựa vào chính mình, tự tay diệt trừ Nghiêm Đình.

Đến khi đi ngang qua cửa lớn phòng chờ, Dung Dữ bỗng nhiên ngừng lại, cố ý nghiêng đầu mỉm cười nói: "Còn muốn ăn kem nữa không?"

Sắc mặt Thời Vọng nháy mắt đỏ lên, có hơi chột dạ nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng thì thầm: "Đồ cũng mang về rồi...."

Thuận tiện thì ăn thôi.

Trợ lý cần cù chịu khó kia của Dung Dữ đã đem kem đặt ở trong tủ lạnh trong phòng khách, còn chu đáo rải thêm lớp kem đầy màu sắc lên trên, và cắm thêm một cái muỗng nhỏ hình ngôi sao nữa.

Thời Vọng hạ sốt thì cảm giác thèm ăn tăng lên, sau khi ăn xong kem, cậu lại thuận theo nguyên tắc không lãng phí, lại đem bạch tuộc chiên đã nguội bỏ vào lò vi sóng hâm lại một chút, vừa uống trà sữa đậu đỏ, vừa chậm rãi ăn bạch tuộc chiên.

Dung Dữ ngồi trên ghế sô pha đơn bên cạnh người yêu, nhìn cậu ăn ăn uống uống, hai má phúng phính nhai đồ ăn, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Chỉ sợ là tướng ăn đáng yêu nhất trên thế giới, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.

Thời Vọng nhai bạch tuộc chiên, hung ác trừng mắt nhìn anh, "Nhìn cái gì mà nhìn!"

"Không có gì." Dung Dữ không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, "Chỉ là ta cảm thấy em càng ngày càng đáng yêu."

Thời Vọng lạnh nhạt nói: "Ồ, anh cũng thế."

Càng ngày càng biến thái.....

Quay trở về trường học ngay lúc giữa trưa, trong kí túc xá không có ai, hẳn là đến nhà ăn dùng bữa.

Người ta có câu ấm no tư dâm dục*, Thời Vọng là ấm no thì buồn ngủ, cậu mới vừa hạ sốt, lại vừa được ăn no, có chút buồn ngủ, về vừa đúng lúc thời gian nghỉ trưa, lập tức kéo rèm lên, bò lên giường, định ngủ một chút.

Nhưng cậu cũng không quên để cái áo khoác chứa USB quan trọng lên thành giường sát tường, còn dùng cơ thể chặn lại, mới yên tâm nhắm mắt.

Thời Vọng ngủ rất nhanh, cho nên cũng không chú ý tới cái đồng hồ bên tay trái vừa mới kêu lên một tiếng 'bíp' ngắn ngủi.

Dung Dữ ngồi bên cạnh bàn học nghe được âm thanh nhắc nhở rất nhỏ này, nhưng anh cũng không mở miệng nhắc nhở, chỉ là ý vị không rõ, cười cười, lật trang sách, giống như chuẩn bị khoanh tay đứng ngoài xem biểu diễn vậy.

Trên màn hình đồng hồ nhảy ra một thông báo: Người chơi thân mến, hoạt động ngắn hạn dọn dẹp sân trường được phát động, mời các vị bạn học dọn dẹp sân trường, nhổ cỏ dại và diệt trừ côn trùng gây hại, hoạt động tổng vệ sinh sẽ diễn ra trong 20 phút nữa và kéo dài trong 4 giờ đồng hồ. Sau khi kết thúc sẽ dựa vào biểu hiện của các vị bạn học để tặng điểm khen thưởng, hy vọng mọi người hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau xây dựng một khuôn viên xinh đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.