Người bị chọc tức bỏ đi rồi.
Lúc đi còn phất mạnh tay áo, giống như muốn phát tiết hết những cảm xúc bỏ ở lại Tây Tam Viện.
Triệu Vô Sách giờ mới hoàn hồn, thấp giọng nở nụ cười.
Sói con tính vốn khó chiều, hôm nay còn bị hắn trêu chọc tới lui, khéo còn bực trong lòng.
Đầu ngón tay vẫn lưu lại chút nhiệt độ, là hơi ấm khi hắn chạm vào giữa mày người nọ, là xúc cảm từ làn da mềm mại.
Đáng tiếc một lát sau đã biến mất.
Triệu Vô Sách buông tay ra, ý cười nhạt dần, ánh mắt trở nên nặng nề.
Kinh văn để trên bàn gần như đã ướt đẫm không nhìn rõ được chữ nghĩa, hắn thờ ơ cầm một tờ lên, xé rách thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng ném toàn bộ vào sọt rác.
Chữ là hắn chép, diễn cho Triệu Mạch xem mà thôi, loại như ông ta cũng xứng?
Chu Tước đến gõ cửa, nhẹ giọng dò hỏi: "Điện hạ, cần nô tài vào hầu hạ không ạ?"
Triệu Vô Sách nâng mắt, tiện tay quét những thứ trên bàn đi: "Ừ."
Chu Tước theo tiếng bước vào, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh có truyền lời."
Nói đoạn, Chu Tước móc ra một ống trúc nhỏ đưa cho hắn, ống trúc chỉ dài bằng ngón tay, bên trong trống rỗng.
Triệu Vô Sách từ giữa rút ra một tờ giấy, tùy ý đọc qua, sau đó hơ trên đèn dầu.
Ngọn lửa nuốt gọn trang giấy, mơ hồ có thể nhìn thấy chút màu son đỏ nơi cuối những dòng chữ.
......
Triệu Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948340/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.