Chương trước
Chương sau
Đêm trăng gió mát, là lúc thiếu niên lén lút yêu đương vụng trộm.

Lục Chiêu Bạch vừa mới chìm vào giấc ngủ, đã có hái hoa đạo tặc mở cửa sổ chui vào phòng, leo lên giường của y.

Sau đó người bị Lục Chiêu Bạch nhấc chân đá trúng ngực.

"Cút đi."

Lục Chiêu Bạch lửa giận phừng phừng, Triệu Vô Sách mặc cho y đá, còn giơ tay xoa chân y: "A Bạch sao giận dữ thế chứ? Dồ ăn chùa Hưng Quốc không ngon à?"

Lòng bàn tay của hắn nóng rực, nắn chân y vuốt ve làm Lục Chiêu Bạch nhanh chóng rụt về, nhấp môi cảnh cáo hắn: "Điện hạ ít xuất hiện trước mặt ta chướng mắt gai mũi, ta sẽ không hay nổi cáu như vậy."

Mấy ngày trước ngồi trên xe ngựa với y, Triệu Vô Sách một hai nói phải cùng hắn làm Câu Hồn sứ giả, Lục Chiêu Bạch cho rằng đối phương nghiêm túc, ai dè đâu chưa trả lời đã bị đối phương sấn lại mổ mấy cái lên môi.

Cuối cùng còn cười hào hứng: "A Bạch đáng yêu quá thể, ta nói gì cũng tin hả? Trêu ngươi thôi."

Lục Chiêu Bạch máu lên não, lập tức đá người xuống xe ngựa, bắt hắn phải đi trước.

Sau đó suốt ba ngày, Lục Chiêu Bạch không thèm phản hồi Triệu Vô Sách.

Người này da mặt cực kỳ dày, suốt dọc đường luôn nghĩ cách trêu y, ngay cả đêm đến cũng lén lút mò vào phòng của y.

Lục Chiêu Bạch vốn nghĩ lúc tới chùa Hưng Quốc, Triệu Vô Sách sẽ kiềm chế chút —— Dù sao đây cũng là nơi Triệu gia khởi quốc, nơi thờ phụng bài vị tổ tiên họ Triệu, nếu dám làm bậy chỗ này, e là mỗi đêm các vị trưởng lão đều thay phiên nhau vào mộng mắng chết đứa cháu bất hiếu Triệu Vô Sách.

Ai ngờ trời vừa tối, đứa cháu bất hiếu kia đã mặt dày chui vô phòng.

Triệu Vô Sách làm hái hoa tặc đến nghiện, Lục Chiêu Bạch lười diễn vở đùa bỡn dân nữ với hắn, nhấc tay chỉ ra ngoài cửa, khách khí nói: "Cút."

Triệu Vô Sách thở dài, biết bản thân mình chọc người bực, nhưng mà hắn lại yêu chết dáng vẻ này của Lục Chiêu Bạch.

Bỏ đi lớp mặt nạ bình tĩnh không chút gợn sóng, lộ ra dáng hình có sức sống của thiếu niên.

"Đốc Công xác định muốn ta cút?"

Hắn vừa nói vừa quơ quơ tấm lệnh bài trong tay.

Lục Chiêu Bạch híp mắt nhìn hắn, từ trên giường ngồi thẳng dậy: "Mới đến chùa Hưng Quốc có một ngày, điện hạ đã định làm đầu trộm đuôi cướp rồi?"

Triệu Vô Sách liền cười: "Sao A Bạch nói khó nghe thế chứ, cái này gọi là Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.(*)"

(*) 明修栈道, 暗度陈仓: công khai tu sửa sạn đạo, nhưng ngầm vượt qua Trần Thương, ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ.

Hắn suốt một đường gióng trống khua chiêng tới chùa Hưng Quốc, trên danh nghĩa là cầu phúc cho hoàng thất, thực tế đang thu thập chứng cứ phạm tội của Tề Dược.



Cận vệ sẽ ở lại đây trai giới bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn bản thân hắn thì cải trang giả dạng xuất phát.

Tiến vào địa bàn của Tề Dược.

Cải trang giả dạng sao, vậy thì phải giả sao cho giống một chút, cho nên......

"Lần này ta định diễn vai phú hộ ăn chơi trác táng, bên cạnh vẫn còn thiếu một gã vai vặt mi thanh mục tú, A Bạch có sẵn sàng đồng hành với ta không?"

Lục Chiêu Bạch liếc hắn, hỏi: "Gã sai vặt không có, nhưng nô gia có thể giả làm tổ tông của ngươi, thấy sao?"

Ngữ khí của y mang ý trào phúng, Triệu Vô Sách thức thời dựa bậc thang leo xuống: "Vậy tổ tông à, hiện tại chúng ta xuất phát thôi nào."

Cơn giận của Lục Chiêu Bạch nhất thời dập tắt.

Vì thế nhân đêm hôm tối trời gió lên cao, thiếu niên lang yêu đương vụng trộm dẫn theo tổ tông của hắn, thuê một chiếc xe ngựa, hành tẩu trên con đường không có lấy bóng người.

......

Hai người hành trang đơn giản khởi hành từ chùa Hưng Quốc, mới ban đầu trên đường còn có thể thấy cảnh tượng giàu có đông đúc xa hoa, nhưng càng đi về phía Bắc, tiếng kêu than càng vang dậy trời đất, tro cốt chất thành núi.

Dầu là Triệu Vô Sách cũng phải kinh ngạc cảnh tượng trước mắt.

Tây Bắc vốn là nơi hoang vắng, tuy có dân du mục sinh sống dựa vào nguồn nước và thực vật, nhưng hoang vắng đến mức độ này, hiển nhiên không bình thường.

Lục Chiêu Bạch nhíu chặt lông mày, mãi cho tới tối, không thể nhịn được mà mở miệng.

"Đợt tháng sáu vừa rồi, giám sát vệ từng thượng tấu lên trên, nói Nguyệt Hà đại hạn, phạm vi lan rộng hơn mười hai Châu. Sau đó đã phân bổ trăm vạn lạng bạc để cứu tế."

Nhưng những chỗ mà họ đi qua đều là xác khô vì đói.

Tiền bạc cứu tế rốt cuộc đã vào túi ai?

Lục Chiêu Bạch không đành lòng, Triệu Vô Sách lại hỏi: "Đốc Công không biết sao?"

Lục Chiêu Bạch nhìn hắn, thấy vẻ mặt Triệu Vô Sách thản nhiên: "Mười hai Châu Nguyệt Hà, ngươi nói hiện tại do ai quyết?"

Đáp án không cần nói cũng biết.

Y nhấp môi, thật lâu sau mới trả lời: "Chỉ dựa vào một mình Tề Dược, lão không dám hung hăng ngang ngược đến vậy."

Tổ tiên Triệu gia bắt đầu từ Thiên Thủy, sau khi Thái Tổ đăng cơ, thân phong mười hai Châu Nguyệt Hà cho đệ đệ ruột làm đất phong. Ba triều đại trôi qua, lại thu hồi mười hai Châu đó, phân chia chức quan Giám Sát Vệ nhằm quản lý quan lại mỗi Châu.

Ngoài ra, nơi đây còn có thành Lâm Tú là trọng điểm quân sự, có binh lính đóng quân, tướng quân thống lĩnh cũng được giao cho một bộ phận quyền lực nhằm kiềm chế lẫn nhau.

Mà hiện tại đóng quân ở thành Lâm Tú chính là Tề Dược.

Thân phận của Tề Dược khác biệt, thời trẻ có công tòng vua, nữ nhi lại là quý phi, mấy năm nay ông ta đều ở lại Tây Bắc, nơi này là đại bản doanh của Tề Dược.

Ở đây, cho dù là quan Châu hay Giám Sát Vệ đều phải nghe lời của lão.

Nhưng trăm vạn lạng bạc cứu tế, một mình Tề Dược e là không dám độc chiếm.

Nơi này, ai cũng có phần.

"Đều là lũ thối tha, rắn chuột một ổ thôi."

Vẻ mặt Triệu Vô Sách đầy châm chọc, Lục Chiêu Bạch liền hỏi hắn: "Điện hạ có cảm tưởng gì?"

Trong nháy mắt kia, Triệu Vô Sách thấy được thương xót trong mắt y.

Nực cười biết bao, rõ ràng mấy năm nay y là người bị làm nhục dày xéo, thế nhưng Lục Chiêu Bạch lại vẫn có thương xót.

"Đốc Công vẫn nhớ đây đều là bá tánh Ngô Quốc ta chứ?"

Mà Lục Chiêu Bạch vốn là Thái tử Đại Chu.

Lục Chiêu Bạch bị ánh mắt của hắn khơi lên bực bội, ngữ khí lạnh lẽo: "Đế vương ngu ngốc, bá tánh tội gì?"

Y nhìn Triệu Vô Sách.



Sinh ra trong hoàng tộc phú quý giàu sang, nhưng lại được nuôi dưỡng dưới sự thiếu thốn chật vật, từ nhỏ đã lăn lộn trong âm mưu quỷ kế, sao có thể trông cậy người này lòng mang thiên hạ?

Y cũng không cảm thấy Triệu Vô Sách là người tốt lành gì, chỉ là khi đối diện hắn, không khỏi có chút châm chọc.

Cười nhạo kẻ khác rắn chuột một ổ, vậy hắn thì sao?

Buồn cười thay khi một con thú hoang lại xuất thân từ hoàng thất Triệu gia.

Bá tánh tội gì?

Lục Chiêu Bạch phất tay áo bỏ đi, Triệu Vô Sách đứng im ở tại chỗ, hồi lâu mới thấp giọng cười.

Dù sao cũng từng là trữ quân được bồi dưỡng, y chỉ căm ghét hoàng thất Triệu gia mà không phải bá tánh thiên hạ.

A Bạch của hắn, là người lòng mang thiên hạ.

Nhưng thiên hạ đều phụ y.

......

Đêm nay, Triệu Vô Sách hiếm khi không mặt dày mò lên giường Lục Chiêu Bạch.

Lục Chiêu Bạch thanh tịnh một đêm, nhưng lúc thức dậy đôi mắt kia không giấu được mệt mỏi.

Triệu Vô Sách chỉ nhìn thoáng qua, trước lúc xuất phát liền bóc cho y một cái trứng gà.

"A Bạch không thích ở với ta, nhưng cũng chưa tới mức ghét bỏ cả mặt mũi mình chứ?"

Hắn như cũ vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ đó, tựa hồ chuyện không vui đêm qua chưa từng xảy ra.

Lục Chiêu Bạch nhấp môi, Triệu Vô Sách tiếp tục ngồi bên ngoài điều khiển xe ngựa.

Ám vệ bị Triệu Vô Sách phái ra ngoài thu thập chứng cứ, những gì điều tra được không khác mấy so với suy đoán của hắn.

Quan lại bao che cho nhau, cùng một giuộc, tất cả đều có mối liên hệ dây dưa với nhau, Tây Bắc tốt lên mới là kỳ quái.

Lúc hắn bàn bạc với ám vệ, không đẩy Lục Chiêu Bạch đi, vì vậy Lục Chiêu Bạch cũng nghe được chút tin tức.

Tỷ như giữa dân chúng đang lưu truyền bài thơ——

Cả triều văn võ áo gấm, chẳng mảy may dính tới dân chúng thấp kém;

Một ly rượu ngon máu ngàn người, một chén canh béo vạn mỡ họ.

Người khóc trời rơi nước mắt, tiếng cười to tiếng khóc vang dội;

Dê bò trao trả cho sói lang, kiệt quệ vì hoàng ân từ người.

Ngoại trừ câu cuối cùng còn đang cân nhắc, từng câu từng chữ đều mắng đến điểm chí tử.

Triệu Vô Sách thu thập chứng cứ phạm tội và thơ từ, sai người đưa vào trong kinh.

Kèm theo đó là một bức thư tay của Triệu Vô Sách.

"Thánh ân mênh mông cuồn cuộn, chiếu không đến con dân biên thùy, nơi rồng tọa thế nhưng đã thành chỗ nước sôi lửa bỏng. Ung nhọt chiếm cứ Tây Bắc nhiều năm, bá tánh khổ không nói hết. Nếu không diệt trừ tai họa này, e không đủ thể hiện quân uy."

Viết thêm mấy lời a du nịnh hót, cuối cùng hắn còn đưa cho Lục Chiêu Bạch xem.

Lục Chiêu Bạch thầm mắng trong lòng một câu dối trá, hỏi Triệu Vô Sách: "Điện hạ lần này lại có tâm tư gì?"

Triệu Vô Sách đường hoàng đáp: "Đại khái là hảo tâm đi."

Hắn phá lệ đứng đắn nói với Lục Chiêu Bạch: "Chỗ này thiếu một mồi lửa, thiêu sạch sẽ những đám tham quan ô lại, trời mới có thể trong xanh hửng nắng được."

Đáng tiếc cho Triệu Vô Sách ít khi nảy lòng hảo tâm, Lục Chiêu Bạch một chữ đều không tin.

Quyền dục huân tâm, có bao nhiêu phần tốt?

Huống hồ sau khi chỉnh đốn, ai dám chắc tiếp nhận không phải là ung nhọt lớn hơn?



Lục Chiêu Bạch không tỏ ý kiến, Triệu Vô Sách cũng không nói nhiều, đợi người rời đi mới hỏi Lục Chiêu Bạch: "Lâu lâu mới có dịp vào thành, đi ăn bữa cơm với ta nhé?"

Châu Nguyệt Hà là thành trì chủ chốt nhất trong mười hai Châu, cách thành Lâm Tú nơi Tề Dược đóng quân chỉ mấy chục dặm.

Mà bản thân Tề Dược, thường xuyên ở tại Châu Nguyệt Hà.

Buổi chiều bọn họ vào thành, tìm lữ quán để trọ, chỉ là lữ quán quá nhỏ, cơm nước cũng không ngon lành, Triệu Vô Sách đi suốt một đường màn trời chiếu đất, lúc đến thành thì quyết định không để mình chịu khổ nữa.

Lục Chiêu Bạch không có hứng thú ăn uống gì, tùy ý hắn, người của bọn họ rời đi thì họ cũng chẳng có lí do đợi ở lữ quán này nữa mà thay quần áo ra cửa.

Chạng vạng, Lục Chiêu Bạch mới quay trở về, y phủi đi bụi bặm trên người, ai ngờ còn chưa đi đến lữ quán, Lục Chiêu Bạch đã bị một nhóc ăn mày cản đường.

Nhóc con đen nhẻm gầy guộc, hai má hõm sâu, chỉ chừa lại một đôi mắt sáng rỡ.

"Công tử, có thể cho ta chút gì ăn không?"

Quãng thời gian này, y và Triệu Vô Sách đồng hành, trên đường tuy gặp không ít ăn mày, nhưng nhìn thấy bội kiếm trong tay Triệu Vô Sách, không có ai dám tiến lên xin ăn.

Nhóc con này vẫn là người đầu tiên.

Tay Lục Chiêu Bạch đang cầm một túi bánh ngọt, thấy dáng vóc của nó, y có chút không đành lòng, bèn đưa bánh ngọt qua.

"Cho ngươi."

Y hành động dứt khoát như vậy, nhóc con thế nhưng ngây ra một lúc.

Đại khái do ăn xin quá mức thuận lợi, nhóc con mãi mới hoàn hồn, vội vàng giật lấy bánh ngọt, xoay người bỏ chạy.

Chưa chạy được hai bước đã bị một tên ăn mày khác vươn tay cướp đoạt.

"Trả lại cho ta!"

Nhóc con đỏ mặt giành lại bánh ngọt, lập tức bị tên ăn mày kia đẩy ngã ra đất: "Xùy, nó là của ông, cút cút cút!"

Tên ăn mày cầm bánh ngọt định chạy, chợt bị nhóc con nọ ôm cứng hai chân, há mồm cắn mạnh lên đùi gã một miếng.

"Á!"

Tên ăn mày chạy không được, xoay người đánh nhau với nhóc con.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lục Chiêu Bạch nhìn bọn họ, mày nhíu chặt.

Y chưa kịp xen vào, đã có người giơ tay ngăn chặn.

"Chó cắn chó thôi, A Bạch hà tất phải mềm lòng?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.