Ngày thứ hai, Triệu Vô Sách ra ngoài, trước khi đi còn nói với y: "Ta đi đây một chuyến."
Hắn còn đang tức giận, giọng nói cũng không được vui vẻ cho lắm, vốn dĩ nghĩ rằng Lục Chiêu Bạch sẽ hỏi một câu, ai ngờ đối phương chỉ gật đầu: "Được."
Tích chữ như vàng, không còn gì khác.
Triệu Vô Sách hít sâu một hơi, lời muốn nói bị nghẹn trong họng, xoay người đi mất.
Nhìn thân hình người nọ dần khuất xa, vẻ mặt Lục Chiêu Bạch hiện mấy phần mờ mịt vô thố.
Tức giận thật sao?
Y thầm nghĩ cũng chỉ trong một cái chớp mắt, bỗng nghe thấy phía xa xa có động tĩnh, là tiếng chim kêu.
Ba dài một ngắn.
Lục Chiêu Bạch bình tĩnh trở lại, dặn dò A Quang khóa kỹ cửa phòng ở nhà đợi, bản thân cũng đứng dậy khoác áo choàng đi ra ngoài.
"Chủ tử."
Người đến động tác nhẹ nhàng như yến, đứng trước mặt y cúi đầu cung kính chào.
Lục Chiêu Bạch gật đầu, hỏi hắn: "Xảy ra chuyện gì?"
Đây là tín hiệu khẩn cấp, nếu không phải chuyện lớn thì sẽ không dùng tới.
Cấp dưới hạ giọng bẩm báo với y: "Tin tức trong kinh, thế cục có biến."
Triệu Vô Sách đưa chứng cứ phạm tội của Tề Dược đến tay hoàng đế, hoàng đế tức giận, hạ chỉ bảo Tề Dược vào kinh.
Dùng lý do yến tiệc thiên thu sắp diễn ra, tuổi tác hoàng đế ngày một lớn, muốn uống ly rượu với lão thần.
Hoàng đế không ngốc, ông ta không định rút dây động rừng, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948269/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.