Triệu Vô Sách mơ thấy ác mộng.
Hắn biết rõ mình đang mắc kẹt trong giấc mộng.
Xung quanh khói lửa đầy trời, là khung cảnh mà hắn phóng hỏa trước khi chết.
Cung điện vàng son huy hoàng bị ngọn lửa thổi quét, mà Lục Chiêu Bạch......
Đứng dưới ánh lửa ấy.
Hắn ở bên ngoài cửa, còn thiếu niên đứng bên trong cánh cửa.
Vẫn là bộ bạch y kia, ánh mắt lạnh nhạt.
Triệu Vô Sách điên cuồng muốn lao vào trong, nhưng giữa bọn họ phảng phất như bị ngăn cách bởi một kết giới vô hình.
Hắn liên tục nhào lên rồi bị đánh văng ra, cuối cùng kiệt sức, toàn thân đều là máu ngồi dưới đất.
Thiếu niên đứng bên trong cánh cửa, ngọn lửa bỏng cháy da thịt của y, chỉ chừa lại một đôi mắt lạnh lẽo, lúc nhìn hắn cũng đầy xa cách hờ hững.
Giọng hắn kêu rên khàn đặc, không ngừng gọi: "Lục Chiêu Bạch, A Bạch ——"
Nhưng thiếu niên chỉ nhìn hắn, gằn từng chữ một nói: "Triệu Vô Sách, đi đi."
Y nói: "Chúng ta không phải người chung một con đường."
Ngọn lửa quét lên trên đầu cung điện, hắn gào thét, dùng hết sức bình sinh mắng những từ ngữ thô tục, cuối cùng chuyển thành cầu xin y: "Để ta đi vào...... A Bạch, tận trời cuối đất, ta muốn đi cùng ngươi."
Hắn cắn răng, mỗi chữ đều mang theo máu: "Ngươi đừng mơ bỏ lại ta!"
......
"Chủ tử, chủ tử?"
Triệu Vô Sách chợt mở bừng mắt.
Ánh lửa trong giấc mơ chưa tan biến, cơ thể hắn đau đớn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948244/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.