Trận tra tấn này kéo dài liên tục tới khi trăng lên.
Triệu Vô Sách bị ném vào trong một nhà giam lót rơm khô, rơm nhọn thô cứng bên dưới khiến hắn rùng cả mình.
Triệu Vô Sách trong cơn mê mang, cảm giác được có cai ngục đi đến, mạnh bạo gõ cây cột: "Ăn cơm."
Hắn không đáp lại, chỉ cuộn mình nằm trên chiếu, hô hấp mỏng manh.
Mãi cho tới lúc có người nhỏ giọng kêu hắn: "Điện hạ, chủ tử......"
Triệu Vô Sách miễn cưỡng mở mắt ra một chút, thấy đối phương vẫn là tên cai ngục kia.
Người nọ vội vã mở cửa nhà lao, nhanh chân chạy vô, giây phút chạm vào Triệu Vô Sách, hắn không dám xuống tay, thanh âm run rẩy: "Chủ tử, ngài sao rồi?"
Triệu Vô Sách híp mắt, cười khẽ: "Chu Tước, nếu ngươi còn không đến, e là phải nhặt xác cho gia mất rồi."
Người kia là Chu Tước đã dịch dung.
Mũi Chu Tước chua xót, định lôi khăn ra lau cho Triệu Vô Sách, nhưng sau khi phát hiện quần áo đồ đạc trên người đều là lấy của tên cai ngục, hắn ghét bỏ vứt nó sang bên.
"A Bạch đâu?"
Triệu Vô Sách hít sâu một hơi, câu đầu tiên hỏi chính là về Lục Chiêu Bạch.
Chu Tước lại có chút lắp bắp: "Đốc Công...... Mất tích rồi."
Triệu Vô Sách nhíu mày, nghe hắn nhỏ giọng đáp: "Ban ngày lúc ngài rời đi, liền có người tới vây bắt, nô tài chắn đường bảo hộ cho Đốc Công chạy trước, sau đó chưa gặp lại y."
Triệu Vô Sách không nói gì, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948235/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.