Đêm giao thừa.
Đèn đuốc rực rỡ trải dài khắp chốn, đêm tối dường như không còn nữa.
Trong cung đãi yến, quần thần tụ họp.
Đáng tiếc không phải với Triệu Mạch.
Hoàng đế không thể gượng dậy, người ngồi ở ghế chủ vị bây giờ chính là Lục hoàng tử Triệu Vô Sách.
Hắn đến trễ, các triều thần đều đã tề tựu đông đủ, Triệu Vô Sách không sợ bất kỳ đánh giá của ai, sai bảo nội thị bắt đầu khai yến.
Yến nhưng chẳng phải là một bữa yến ngon, đằng sau những màn ca hát nhảy múa yên ả kia, là một trận mưa gió sắp đến.
Sáng tối đan xen, không thể nhìn rõ được sắc kim loại phản chiếu từ đao kiếm.
Đợi khi yến tiệc tàn, các quan lại còn chưa rời khỏi cửa điện, đã thấy Vũ Lâm Vệ khách khí đứng ngay trước chặn đường.
"Điện hạ, đây là ý gì?"
Đứng đầu nhóm quan lại chính là đế sư, râu tóc bạc trắng.
Triệu Vô Sách trả lời: "Tối nay giao thừa, canh năm chia làm hai năm, cho nên ta muốn chư vị ở lại thêm chốc lát."
Ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng lại làm phần đông số người ở đó không rét mà run: "Triệu Vô Sách, ngươi muốn làm gì?"
Triệu Vô Sách lại không trả lời ông ta mà xua tay, ý bảo Vũ Lâm Vệ dẫn người đi.
Đế sư lớn tuổi, ánh mắt sắc bén: "Triệu Vô Sách, hoàng thượng đối xử với ngươi không tệ, ngươi không thể làm như vậy!"
Triệu Vô Sách khẽ cười một tiếng, biểu tình lãnh đạm: "Kẻ cuối cùng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948229/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.