Tầm mắt của Triệu Mạch dừng nơi cổ hắn không rời, giọng nói đột ngột trở nên bén gót: "Ngươi còn biết trẫm là phụ hoàng của ngươi sao?!"
Dấu hôn rải rác phiếm đỏ.
Triệu Vô Sách thậm chí còn sờ lên chỗ da thịt kia, cười bâng quơ: "Tất nhiên."
Thái độ thản nhiên, Triệu Mạch tức giận cầm gối sứ ném thẳng vào người Triệu Vô Sách.
Gối sứ rơi trên mặt đất, vỡ nát thành những mảnh nhỏ.
Hắn ngước mắt lên, nghe thấy người nằm trên giường phẫn nộ hỏi: "Trẫm bảo ngươi mở tiệc chiêu đãi quan lại, vậy mà ngươi lại cầm tù bọn họ! Trẫm hỏi ngươi, ngươi muốn tạo phản sao?!"
Triệu Vô Sách nở nụ cười hỏi ngược lại ông ta: "Có gì không thể?"
Lời này quá tùy tiện, nhưng ánh mắt đầy hận ý và khát máu của hắn khiến Triệu Mạch hãi hùng khiếp vía.
Ông ta cắn răng, cố gắng bình ổn hô hấp: "Triệu Vô Sách, ngươi đừng để bị thứ đê tiện kia mê hoặc, kết cục cũng chỉ là may áo cưới cho người khác mà thôi!"
Triệu Mạch hạ giọng chậm rãi dụ dỗ: "Trẫm biết ngươi muốn ngôi vị hoàng đế, trẫm cho ngươi một cơ hội —— giết chết Lục Chiêu Bạch, ta sẽ cho ngươi tất cả."
Triệu Vô Sách dẫm lên mảnh sứ của gối, mỗi một bước đi lại tạo thành những tiếng lạp xạo nhỏ vụn: "Thật ư?"
Hắn nghiêng đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường, thấy người nọ vội vàng gật đầu: "Thật sự, chỉ cần ngươi giết chết Lục Chiêu Bạch. Ngươi cũng biết, trẫm hiện giờ chỉ còn ngươi là con, sao có thể nuốt lời?"
Triệu Vô Sách nhàn nhạt nở nụ cười.
Hắn cười khẽ khàng, tựa hồ lông chim bị gió thổi đi. Nhưng khi mở miệng lại làm Triệu Mạch giật mình.
Triệu Vô Sách nói: "Nhưng ta không muốn."
Hắn đi đến mép giường, trên cao nhìn xuống Triệu Mạch: "Ta muốn đoạt lấy ngai vàng từ tay ngươi, sau đó dâng hai tay cho y."
Triệu Mạch trừng lớn mắt, không thể tin tưởng nhìn hắn: "Ngươi điên rồi?"
Triệu Vô Sách thản nhiên cong môi: "Ta vốn dĩ chính là kẻ điên."
Giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, gằn từng chữ một nói: "Phụ hoàng à, trong người của ta chảy dòng máu của ngươi, điên khùng bỉ ổi giống ngươi. Nhưng ta còn có thứ khác với ngươi, đó là ta có trái tim."
Năm mười tuổi ấy, thiếu niên cho hắn một chiếc áo khoác, nói hắn phải sống sót, từ đây kéo hắn từ địa ngục trở về nhân gian.
Triệu Mạch nhìn Triệu Vô Sách như nhìn kẻ điên, nghe Triệu Vô Sách từ tốn mở miệng: "Phụ hoàng ngóng trông y chết như vậy, thế thì để ta nói cho ngươi biết một chuyện nhé? Là ta dung túng cho y dưỡng tư binh, nâng đỡ người của y, hiện tại, quân của y đang trên đường đến đây."
Giống như đáp lại lời tường thuật của hắn, bên ngoài điện bỗng vang lên tiếng hò hét rung trời.
Triệu Mạch rốt cuộc rối loạn, đáy mắt ánh lên vẻ sợ hãi: "Các ngươi......"
Triệu Vô Sách tiếp tục nói: "Nghe thấy không? Phải, kia đều là người của y. Nhiều ngày trước đây y liên lạc tư binh, ta cũng biết, nhưng ta để mặc y làm. Bởi vì nếu ta muốn giúp y dọn sạch đường, vậy phải dùng máu ngươi tế rồi."
Trong đầu Triệu Mạch xuất hiện một ý nghĩ.
Triệu Vô Sách điên rồi!
"Ngươi biết bản thân đang làm cái gì sao? Ngươi muốn hủy hoại cơ nghiệp của tổ tông?"
Nghe Triệu Mạch nói, Triệu Vô Sách cười lạnh: "Hủy hoại cơ nghiệp? Giang sơn Triệu gia sớm nên vong. Ngu muội hủ bại, ngồi không ăn bám, từ trên xuống dưới đều mục nát thối rữa, lưu lại có ích lợi gì?"
Binh lính bên ngoài đã tiến vào, Triệu Vô Sách hoảng hốt cảm thấy, mọi chuyện phát sinh tựa hồ như trùng lặp với kiếp trước.
Mãi đến khi Lục Chiêu Bạch đi đến.
Hắn nghiêng đầu nhìn, thiếu niên trong bộ giáp bạc sáng rực rỡ.
Triệu Vô Sách thầm cong môi nghĩ, vẫn là không giống nhau, kiếp này khuôn mặt A Bạch sạch sẽ hơn rất nhiều.
Y bước từng bước tới phía sau Triệu Vô Sách, vòng tay qua cổ hắn, cũng không thèm nhìn người đang nằm trên giường, chỉ hỏi: "Lão già kia đẹp sao?"
Ánh mắt của Triệu Vô Sách từ lúc y tiến vào liền dừng ở trên người y chưa từng rời đi.
Mạch máu trên cổ hắn bị người khống chế, thế nhưng Triệu Vô Sách vẫn vui vẻ: "Không bằng Đốc Công."
Giọng nói khàn khàn, Lục Chiêu Bạch buông hắn ra.
Y lui về sau một bước, nâng ngọc ấn trên tay: "Cung nghênh......"
Chưa kịp nói hết câu, Triệu Vô Sách đã đi trước y một bước, kéo người ôm vào lòng.
Ngọc tỷ hắn cầm lấy, Lục Chiêu Bạch cũng được hắn ôm, giây tiếp theo môi hôn liền rơi xuống.
Nụ hôn này mang theo mùi máu tươi và gió lạnh.
Nói là hôn, không bằng nói dã thú gặm cắn nhau.
Tự mình đánh dấu, tỏ rõ người này bắt đầu từ đây chỉ có thể thuộc về hắn.
Sau lưng Lục Chiêu Bạch có rất nhiều người, lúc này đều đứng trước cửa đại điện, vẻ mặt khiếp sợ hóa đá.
Triệu Vô Sách hôn đủ rồi mới buông người ra, cười tủm tỉm nâng ngọc tỷ lên, sau đó......
Quỳ xuống trước mặt Lục Chiêu Bạch.
—— "Hàng thần Triệu Vô Sách, cung nghênh bệ hạ."
Hắn quỳ xuống một lúc, người phía sau Lục Chiêu Bạch cũng đồng loạt quỳ theo.
"Cung nghênh bệ hạ!"
Tiếng hô như sóng thần, vang tận mây xanh.
Triệu Mạch nằm trên giường chính mắt chứng kiến một màn này, tức giận xen lẫn kinh sợ, quát mắng: "Nghịch tử, đám loạn thần tặc tử các ngươi, chết không tử tế!"
Ông ta bị ngó lơ hoàn toàn, biết thế lực của mình đã không còn, chỉ có thể dùng ngôn ngữ tỏ vẻ phẫn nộ: "Trẫm muốn giết sạch đám phản loạn các ngươi, còn có ngươi, Triệu Vô Sách, súc sinh, trẫm muốn ngươi sau khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngục, ngày ngày chịu liệt hỏa dày vò ——"
Lục Chiêu Bạch nhíu mày, rút bội kiếm bên hông ra, lại bị Triệu Vô Sách giơ tay ngăn chặn.
Triệu Mạch trên giường còn đang mắng chửi: "Lục Chiêu Bạch, kỹ nữ ——"
Câu kế tiếp ông ta không thể nói ra được.
Yết hầu bị cắt đứt, máu tươi phụt ra, Triệu Mạch gào lên vài tiếng, cả người giống như cá mắc cạn, bắn lên cao rồi rơi mạnh xuống.
Triệu Vô Sách hờ hững nhìn ông ta, thấy Triệu Mạch trừng to hai mắt, chết không nhắm mắt.
Lục Chiêu Bạch đoạt kiếm từ trong tay hắn, nắm lấy tay Triệu Vô Sách, sức lực to lớn, cơ hồ muốn bóp nát xương ngón tay của hắn ra.
Triệu Vô Sách lúc này mới quay đầu lại.
Trên mặt hắn dính máu tươi, trong mắt lại mang theo ý cười. Điên cuồng mà thỏa mãn.
"A Bạch, bây giờ đổi thành ngươi giúp ta lau khô máu."
Tẩm cung tối nay kỳ thật đều là người của hắn.
Triệu Vô Sách không để người của Lục Chiêu Bạch ra mặt.
Có như vậy, nhân tài của Lục Chiêu Bạch mới có thể sạch sẽ bước lên đài.
Hắn muốn A Bạch của hắn, từ nay về sau đều luôn sạch sẽ không dính bất cứ bụi trần nào nữa.
Lục Chiêu Bạch nhìn chằm chằm Triệu Vô Sách, trong mắt chỉ có mình hắn.
Nửa ngày sau y mới gật đầu, nhẹ giọng đáp một câu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]