Đầu óc nặng nề choáng váng, Dư Hoan không biết mình rời phòng thiết bị như nào, cậu ngơ ngác, máu trên đầu nhỏ tong tong xuống, trông đáng sợ tới mức khiến các nữ sinh la hét chạy đi.
Lúc Thẩm Hà tìm được cậu, hai mắt cậu thẫn thờ, ngơ ngác ngồi ở cầu thang sân bóng rổ, dưới chân tích một vũng máu đỏ, tất cả đều chảy từ nửa bên đầu toàn máu của cậu.
"Hoan... Hoan Hoan..." Vừa nhìn thấy, giọng anh đã run lên.
Nghe thấy giọng anh, Dư Hoan ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Hà, không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, ánh mắt thẫn thờ đờ đẫn.
Cậu có chuyện muốn nói với Thẩm Hà, nên đã đi loang quanh trường tìm anh, những vừa thấy anh, bỗng nhiên cậu lại quên.
Rốt cuộc cậu muốn nói gì?
Dư Hoan chớp chớp mắt, Thẩm Hà đã chạy tới trước mặt Dư Hoan, đôi tay run rẩy ôm lấy mặt cậu, đôi mắt dần đỏ bừng, run lên rất dữ dội.
Dư Hoan hơi ngạc nhiên: "Sao cậu bày ra vẻ mặt này vậy?" Có vẻ cậu quên mình đã đập vào góc dụng cụ nhảy cao, tạo thành một cái lỗ trên đầu.
Máu chảy ròng ròng xuống đất.
Dư Hoan ngơ ngác nhìn dưới chân, bỗng nhớ ra gì đó, đột nhiên trợn mắt, bừng tỉnh nắm lấy vai Thẩm Hà, kích động nói: "Thẩm Hà, cậu nghe tôi nói, nhất định không được..."
Vừa nói đến đây, đầu cậu lại ngây ngốc, như linh hồn rời khỏi xác, có hàng vạn bông hoa xoay tròn trước mắt cậu, vài giây sau người mềm oặt ngã vào lòng Thẩm Hà.
Nhất định không được giết người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-cu-cuong-co-chap-trong-sinh/526164/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.