Vừa thấy được Ly Yên, đôi mắt nữ tử áo trắng tràn đầy vui mừng, không khỏi khẽ gọi ra tiếng.
Ly Yên nghe thấy tiếng gọi liền nhìn lại, chăm chú nhìn vào cặp mắt dịu dàng kia, chậm rãi cười, trêu ghẹo nói:
"Thực nhanh, xem ra môn gia chúng ta mỗi người đều là kỳ tài luyện võ!"
"Lưu Ly, ngươi biết nàng?"
Thượng Quan Dương thấy thế liền lên tiếng hỏi, chung đụng mấy tháng, rốt cuộc Ly Yên không cũng chịu nổi hắn một tiếng cô nương hai tiếng cô nương, trực tiếp để hắn gọi Lưu Ly, thay về nữ trang lại gọi Ly Yên.
Ly Yên hếch mày, nhớ tới động tác của bọn họ lúc nãy, chẳng phải là muốn đánh một trận?
"Giới thiệu cho ngươi một chút, đây là tỷ tỷ của ta Mộc Vi Ngưng, hai người vừa rồi là muốn đánh một trận sao?"
Thản nhiên nói ra thân phận của Mộc Vi Ngưng, Ly Yên không sợ Thượng Quan Dương tiết lộ ra ngoài, vì hắn khinh thường làm chuyện này.
Biết được thân phận Mộc Vi Ngưng, Thượng Quan Dương ngẩn người, ngay sau đó khôi phục thái độ như bình thường.
Ánh mắt Ly Yên dao động trên thân hai người, Thượng Quan Dương hơi áy náy.
"Vừa rồi chúng ta có chút hiểu lầm, ta không cố ý mạo phạm tỷ tỷ ngươi."
"Yên nhi, cây sáo ngọc của muội ở chỗ hắn, tỷ nghĩ là muội xảy ra chuyện gì."
Mộc Vi Ngưng nhìn cây sáo ngọc đang lóe sáng bên hông hắn, nói.
Ly Yên thuận thế nhìn Vi Ngưng, cau mày, trực tiếp rút cây sáo ngọc bên hông Thượng Quan Dương ra, cẩn thận xem lại, lại rút cây sáo ngọc bên hông mình ra, không khỏi lớn giọng chửi tục:
"Mẹ nó, cầm nhầm."
Sáng sớm lúc ra cửa, Thượng Quan Dương bởi vì ưa sạch sẽ, phải trở về thay y phục, vì vậy đem cây sáo ngọc trên người giao cho Thượng Quan Thi Vũ giữ, Ly Yên thấy cây sáo ngọc của hắn óng ánh trong suốt, đường cong rõ ràng, là đồ cực phẩm, liền lấy ra so sánh với cái của mình.
Lúc trả lại, nhất thời sơ sót, đưa lầm cái của mình cho Thượng Quan Dương, nên mới có chuyện hiểu lầm xảy ra.
Sau khi giải thích rõ ràng, Mộc Vi Ngưng khẽ vuốt cằm, xin lỗi nói:
"Vị công tử này, vì ta quá khẩn trương, thật xin lỗi, mạo phạm."
Thượng Quan Dương nhàn nhạt gật đầu một cái, nói:
"Không có việc gì, tháo gỡ hiểu lầm là tốt rồi."
Ly Yên liếc mắt, quả thật chính là một tên cưng chiều muội muội quá đáng, ngoại trừ Thi Vũ có thể đả động tới tâm tình của hắn, với những người cùng sự việc khác, hắn đều lạnh nhạt.
Đưa tay bắt mạch cho Mộc Vi Ngưng, Ly Yên trầm ngâm một hồi, nói:
"Nội lực không nhiều lắm, nhưng những chiêu thức chí mạng tỷ học được trong Ma Quỷ Thất đủ để bảo vệ bản thân."
Mới mấy tháng đã có thành tựu như vậy là rất tốt.
"Đúng rồi, tỷ tỷ, tỷ tới nơi này làm gì?"
Ly Yên bỗng nhiên hỏi.
"Ta tới báo cho muội biết, ta muốn một mình lưu lạc giang hồ, rèn luyện bản thân."
Vừa dứt lời, Ly Yên ngay lập tức phản đối, thái độ cực kỳ cứng rắn.
"Không được, lấy võ công của tỷ bây giờ, tuy có thể tự vệ, nhưng nếu gặp phải cao thủ, còn là địch nhân, làm thế nào muội yên tâm để tỷ đi."
Mộc Vi Ngưng không nhìn Ly Yên, chỉ là nhàn nhạt nhìn về trời xanh phía xa, ánh mắt lóe lên khao khát, nói:
"Tỷ ở trong thâm cung lâu như vậy, hôm nay chỉ muốn nhìn bầu trời bên ngoài này một chút."
Dừng một lúc, tròng mắt kiên định nhìn Ly Yên, kiên quyết dứt khoát nói:
"Vô luận muội có đồng ý hay không, tỷ đều phải đi, tỷ là tỷ tỷ của muội, vốn nên bảo vệ muội, muốn bảo vệ muội, tỷ phải trở nên mạnh hơn."
Ly Yên hết bất đắc dĩ lại than thở, ánh mắt bắt gặp bóng dáng Thượng Quan Dương, trong nháy mắt con ngươi sáng lên, nói:
"Ngươi có thể đi, nhưng ngươi phải cùng Thượng Quan Dương đi."
"Ta?"
Thượng Quan Dương bất đắc dĩ nhíu mày, giọng điệu hơi đề cao.
Mộc Vi Ngưng sững sờ:
“Một người tỷ là được rồi."
"Không được, phải để hắn đi cùng tỷ, nếu không, muội sẽ trói tỷ đem về nhà."
Ly Yên bĩu môi, giọng điệu kiên quyết không cho cự tuyệt.
"Thượng Quan Dương, ngươi theo tỷ tỷ ta lưu lạc giang hồ đi, không phải ngươi cũng thích tiêu dao thiên hạ sao?"
Ly Yên quay đầu nhìn Thượng Quan Dương nói.
Thượng Quan Dương nhìn Thượng Quan Thi Vũ một chút, Thượng Quan Thi Vũ gật đầu phụ họa:
"Ca, ca đi cùng Vi Ngưng tỷ đi! Không cần lo lắng cho muội, chuyện tình trong Thượng Quan gia tộc muội đã hiểu đại khái, nếu không hiểu còn có Ly Yên giúp muội!"
Nghĩ rằng gọi Ly Yên là Huyết Hồ, Thượng Quan Dương sẽ không biết là ai, cho nên nàng trực tiếp gọi Ly Yên.
Thấy muội muội mình nói như vậy, Thượng Quan Dương chỉ biết gật đầu một cái, dù sao có người khác đi cùng hắn lưu lạc giang hồ hay không, với hắn cũng không có gì thay đổi.
Mộc Vi Ngưng thấy vậy, nhìn Thượng Quan Dương một chút, dịu dàng nói:
"Làm phiền ngươi rồi."
"Không sao."
Thượng Quan Dương nhàn nhạt đáp, bỏ lại lời này liền hướng Nguyệt Vân Sơn trang mà đi.
Ly Yên nhún vai một cái, người lạnh lùng như vậy đi cùng tỷ tỷ, chỉ sợ tỷ tỷ sẽ đến hỏng người, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, ai bảo võ công Thượng Quan Dương cao như vậy.
Mấy người chậm rãi đi tới Nguyệt Vân Sơn trang, bước vào liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tuy vẻ ngoài có chút hỗn độn, nhưng khí chất thì không thể bỏ qua.
"Đó chẳng phải là Thượng Quan công tử sao? Sao lại đi cùng hai nữ tử?"
Vừa thấy Thượng Quan Dương liền nhận ra hắn, không khỏi mở miệng nói.
"Đúng vậy a, không phải Thượng Quan công tử là người lạnh nhạt, không gần nữ sắc sao?"
"Nam nhân mà, tin đồn là một chuyện, ngươi xem, hiện tại chẳng phải trái ôm phải ấp đó sao."
Nam tử nhếch miệng, giọng nói hơi khinh thường.
"Thiếu niên dáng dấp xinh đẹp bên cạnh là ai?"
"Quá đẹp đi? Có thể sánh với Thượng Quan công tử."
Ngươi một lời ta một câu, mấy người mặt không đổi sắc ngồi vào ghế.
"Trang chủ Nguyệt Vân Sơn Trang đến."
Sau tiếng la, bóng dáng một nam tử xuất hiện.
Nam tử tuổi trung niên, bộ dáng trung hậu đàng hoàng, sau trong con ngươi lại giấu giếm biết bao tính toán.
"Hoan nghênh các vị đến Nguyệt Vân Sơn trang, năm nay đại hội võ lâm được cử hành ở đây, lão phu cảm thấy hết sức vinh hạnh ••••••"
Tiếp đó, hắn thao thao bất tuyệt nói một tràng dài, Ly Yên chống đầu, mệt mỏi rã rời nhìn hắn.
Rốt cuộc, hắn nói:
"Hiện tại, lão phu tuyên bố, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu."
Mọi người chợt vỗ tay, trong đó còn kèm theo âm thanh một số người lớn tiếng kêu.
Bỗng nhiên, một bóng dáng màu đen chậm rãi đi vào, theo phía sau là bốn gã nam tử áo đen.
Trên mặt nam tử mang mặt nạ màu bạc, khí tức thần bí nhè nhẹ lộ ra, ánh mắt tĩnh mịch nhìn mọi người ở đây, rốt cuộc ánh mắt dừng lại ở nơi nào đó, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười nhợt nhạt.
Khí thế vô cùng cường đại, trong nháy mắt mọi người cảm thấy từng trận áp bức, toàn trường yên tĩnh.
"Vị công tử này, ngươi là?"
Nguyệt Vân Sơn Trang trang chủ nghi ngờ, không khỏi đi lên trước cẩn thận hỏi.
"Môn chủ Dạ Môn."
Một người đứng phía sau nam tử thay hắn nhàn nhạt đáp.
Tiếng nói vừa dứt, toàn trường lại một trận xôn xao.
Môn chủ Dạ Môn võ công cao cường, nhưng rất ít lộ diện, cực kỳ thần bí, dù Ngưng Yên Cung xuất hiện mấy năm trước, vẫn như cũ không tuân theo, chưa người nào gặp qua Môn chủ Dạ Môn.
Nghe nói thân thế của hắn vô cùng thần bí, lãnh khốc vô tình, nhưng chỉ cần không khiêu khích hắn, hắn sẽ không đánh chủ ý gì đến ngươi, nếu có người dám can đảm khiêu khích, hắn sẽ dùng cách thức giống Lưu Ly công tử, trực tiếp diệt môn.
Ly Yên ngưng mắt nhìn cặp mắt u ám lạnh lẽo kia, một cảm giác quen thuộc bỗng ùa đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]