Chương trước
Chương sau
"Vương gia, hoàng thượng triệu người cùng vương phi tiến cung."

"Ừ, đi báo với vương phi." Nhắc tới Ly Yên, trong đáy mắt hắn hiện lên một chút ôn nhu.

Chuyện Vũ Vương gia là người đoạn tụ đã sớm lan xa, chỉ sợ bây giờ hoàng cung cũng đã biết tin nên muốn truyền bọn hắn vào cung để hỏi cho rõ!

"Ly Yên, có người đến truyền muội cùng Vũ Vương gia đi vào cung a!" Lạc Y Cầm nhẹ giọng nói, nếu bây giờ Ly Yên không nghiên cứu đóa Thất Thải Liên Hoa kia mà là đang ngủ, chỉ sợ nàng cũng sẽ không dám kêu nàng ấy dậy a. 

"A...!" Cầm thất thải liên hoa lộn ngược lộn xuôi, Ly Yên đang nghiên cứu tâm thất thải liên hoa này, xem xem rốt cuộc có cái gì đặc biệt, mà có thể khởi tử hồi sinh a.

Nhíu nhíu mày, hay là trở về rồi nghiên cứu lại đi!

Tùy ý thay đổi kiện y phục thuần trắng, tay áo thêu liên hoa thanh lịch, cả người phát ra khí chất Phiêu Miểu như tiên, trên búi tóc cắm một cây trâm hình liên hoa thanh nhã nhẹ nhàng, hạt châu nho nhỏ theo cây trâm chảy xuống, tóc dài tùy ý buông thả, con người tươi mát tao nhã

Không vì tiến cung mà ăn mặc long trọng, trang điểm nồng nặc, ngược lại trước sau như một đơn giản thanh lịch, một cái nhăn mày một nụ cười đều đã rung động lòng người, giơ tay nhấc chân đều đã để lộ ra khí chất cao quý tao nhã, giống như tiên nữ cao cao tại thượng khiến người cúng bái.

Lạc Y Cầm nhìn thấy Ly Yên động lòng người như vậy, cũng không khỏi bị mê hoặc. Cho dù ở chung với Ly Yên đã nhiều năm, nhưng khí chất trên người nàng thì không ai bắt chước được, mỗi khi nhìn thấy đều sẽ kinh diễm.

Lăng Dạ Vũ vốn định tới đón Ly Yên tiến cung, lại vừa vặn nhìn thấy nàng bước tiếp bước sen đi tới.

Hai tròng mắt bình thản liền phủ đầy tầng tầng lửa giận, kìm nén khó chịu trong lòng cất giọng nói: "Nhanh mang cái khăn che mặt lại cho ta."

Miệng nhỏ của Ly Yên hơi chu lên, nhíu phượng mi lại hỏi: "Vì sao? Bây giờ ngươi cũng đã nhìn thấy diện mạo thật của ta vì sao vẫn phải dùng khăn che mặt? Quá nóng a."

"Chết tiệt, để cho nam nhân khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?" Vừa nói xong Lăng Dạ Vũ nắm chặt tay Ly Yên kéo nàng vào nhà.

Khoé miệng Ly Yên giật giật, nổi điên làm gì a? Đây là đang ghen sao?

Đợi cho đến khi Ly Yên mang cái khăn che mặt xong hắn mới bằng lòng xuất môn. Vì vậy chậm trễ không ít thời gian.

Xe ngựa chậm rãi đến trước cửa hoàng cung, Lăng Dạ Vũ ôm lấy nàng, đưa tới một tiếng thét chói tai.

"Lăng Dạ Vũ ngươi làm gì?" Tay chống vào trong vòng ngực ấm áp của hắn, Ly Yên mạnh mẽ vùng vẫy nhưng cũng chống không lại lực đạo của hắn.

"Nghe lời, không phải nàng không thích động sao?" Thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng thoáng qua bên tai, khiến bọn thị vệ bên cạnh sợ ngây người, cũng không do dự liền nhao nhao xoa xoa mắt nhìn lại xem có nhìn lầm hay không.

Hắn biết nàng cực kỳ lười, không muốn động, hoàng cung lớn như vậy, xe ngựa không được phép tiến vào hoàng cung, cho nên hắn liền ôm nàng đi.

Ly Yên sững sờ một phen, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp, vì thế ngoan ngoãn nằm ở trong lòng hắn nhắm mắt lại ngủ.

Ôm Ly Yên đi Ngự Thư Phòng, lúc nghe được thông báo Lăng Dạ Trần ngẩng đầu lên, không khỏi ngẩn người, đây là Thất hoàng đệ lạnh lùng vô tình của hắn sao? Sao ánh mắt lại tràn đầy ôn nhu sủng nịch như vậy? Là do hắn nhìn lầm rồi hả?

"Gặp qua hoàng huynh." Lăng Dạ Vũ thi lễ một chút, lập tức nhẹ nhàng ôm Ly Yên ngồi xuống, động tác cực kỳ ôn nhu, sợ làm ra một chút âm thanh sẽ ảnh hưởng đến nàng.

Trước giờ Lăng Dạ Trần cùng bọn họ cảm tình đều rất tốt, cũng không quá để ý tới thứ lễ tiết này, nhưng mà......

"Khụ khụ....cái kia." Lăng Dạ Trần giả bộ ho khan hai tiếng, vừa mới nói ra, liền bị một cái thủ thế của hắn ngăn lại.

Lăng Dạ Trần chỉ có thể oán giận ở trong lòng,người làm hoàng đế như hắn cũng quá bực tức a! Vậy mà còn bị hạn chế mở miệng, bất quá xem tình hình này Thất hoàng đệ của hắn không phải đoạn tụ, mà tựa hồ còn cực kỳ sủng ái vị vương phi này, hắn cũng yên tâm, chỉ là vương phi kia đeo khăn che mặt nên không thấy rõ diện mạo, không biết có giống như lời đồn là xấu xí vô diệm haykhông a!

"Bẩm Hoàng thượng, Ngưng phi nương nương cầu kiến." Thái giám cúi đầu nói.

Lăng Dạ Trần liếc mắt nhìn nữ tử trong lòng Lăng Dạ Vũ một cái, nói: "Tuyên."

Một nữ tử ôn nhu chậm rãi đi tới, nàng mặc cung trang tử sắc cao quý, búi tóc khá đơn giản, nhan sắc kiều diễm, trong mắt mang theo nhu tình.

"Tham kiến hoàng thượng." Mộc Ngưng Vi hơi hơi phúc thân, thanh âm nhu hoà vang lên.

Nhìn thấy nữ nhân mà mình yêu, ánh mắt Lăng Dạ Trần liền tràn đầy vẻ yêu say đắm cùng sủng nịch.

"Ngưng nhi đến đây, mau ngồi."

Lông mi Ly Yên run rẩy, chậm rãi mở ra hai mắt mông lung. Lăng Dạ Vũ thấy vậy, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Dạ Trần một cái.

Lăng Dạ Trần ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, hắn cũng không phải là cố ý mà.

"Tỷ tỷ, đã lâu không gặp a!" đôi mắt lưu ly của Ly Yên khẽ chớp, nhanh chóng rời khỏi lòng ngực của Lăng Dạ Vũ nói.

Ngưng Phi vuốt ve đầu nàng, dịu dàng nói: "Nha đầu này! Như thế nào? Hình như bây giờ Vũ Vương gia đối với muội rất tốt a!"

Nói xong lại còn ái muội nhìn Lăng Dạ Vũ.

"Tỷ tỷ, tỷ còn nói, sao tỷ lại thỉnh chỉ gả muội cho hắn a?" Ly Yên nhỏ giọng oán trách.

"Làm sao vậy? không phải muội thích Vũ Vương gia sao? Trước..  .”  Mộc Ngưng Vi nghi hoặc, ý thức được hai người Lăng Dạ Trần đang ở đây, liền ngừng lại.

Ly Yên cau mày, cẩn thận nghĩ lại.

Phóng to đại não, rốt cục nghĩ ra, sao lúc trước nàng lại hỏi tỷ tỷ về chuyện Lăng Dạ Vũ a? Khẳng định bởi vì chuyện này cho nên tỷ tỷ mới nghĩ nàng thích hắn, mới có thể thỉnh chỉ tứ hôn.

Ly Yên lắc đầu thở dài, thật sự biết vậy chẳng làm a! Ở nhà ngủ không phải tốt sao, đi dạo hoàng cung làm gì chứ?

"Sao Vương phi lại đeo khăn che mặt? Không ngại thì tháo xuống để cho trẫm nhìn xem." Lăng Dạ Trần nhìn chằm chằm vào mặt LY Yên nói, lúc trước Ngưng nhi của hắn cũng đã có nói muội muội Mộc Ly Yên của nàng là một mỹ nhân tuyệt sắc, về sau nghe được những tin đồn, vẫn cũng không có tin lắm, hắn tin Ngưng nhi sẽ không lừa gạt hắn, nhưng không phải xấu nhan thì sao bây giờ lại mang khăn che mặt a?

Vừa dứt lời, Lăng Dạ Vũ vội vàng kéo Ly Yên qua, bá đạo cự tuyệt: "Không được."

"Vì sao?" Lăng Dạ Trần khó hiểu nhìn hắn.

"Không được là không được." Vương phi của hắn chỉ có hắn mới được xem, nam nhân khác đều không được, bao gồm cả hoàng huynh này của hắn.

"Không được thì không được, hai ngươi đi xuống đi!" Lăng Dạ Trần bất đắc dĩ khoát tay, cũng được, hắn tin tưởng vào mắt nhìn người của Thất Hoàng Đệ hắn

Nghe vậy, Lăng Dạ Vũ lại ôm lấy Ly Yên, sau đó xoay người rời đi, lần này Ly Yên rất thản nhiên, tùy ý hắn ôm, dù sao bây giờ nàng cũng chẳng muốn đi đường.

@0@

Thượng Quan Thi Vũ vừa ngủ dậy nên cảm thấy thương thế tốt hơn nhiều, đúng lúc đó Diệp Thừa Tầm bưng đến cho nàng một chén thuốc.

"Uống vào đi! Đây là thuốc bổ, ngày hôm qua ngươi mất máu nhiều lắm." Hắn nở nụ cười ôn nhu nói.

"Cám ơn." Thi Vũ cảm kích nhìn hắn, rồi uống vào.

"Có thể dẫn ta đi Vũ vương phủ không?" Nghỉ ngơi một đêm, khí lực đã dồi dào, nàng nghĩ muốn mau chóng tìm đến Huyết Hồ, nhiều năm không gặp như vậy, thật là nhớ a!

Trong mắt Diệp Thừa Tầm hiện lên một tia khác thường, hỏi: "Ngươi đi Vũ Vương phủ làm gì?"

"Tìm người." nàng thản nhiên trả lời, thần sắc xao động có vẻ chờ mong.

"Được, ta mang ngươi đi." Diệp Thừa Tầm gật gật đầu, trong lòng hắn có chút rầu rĩ, có một cảm giác nói không nên lời.

Hắn cho rằng người Thượng Quan Thi Vũ tìm là Lăng Dạ Vũ, vẻ mặt chờ mong, ánh mắt tưởng niệm của nàng, khiến hắn cảm thấy nàng hẳn là thích Lăng Dạ Vũ mới từ ngàn dặm xa xôi tìm đến hắn.

"Cám ơn."  Thi Vũ mỉm cười nói.

Diệp Thừa Tầm miễn cưỡng cười với nàng: "Không cần khách khí với ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.