► ►►𝔻𝔸𝕆 ℍ𝕆 𝕂ℍ𝕆ℕ𝔾 𝕃𝔸ℙ 𝕋𝕖𝕒𝕞◄◄ ◄
Sau Tết, Tống Sở Kha và Tô Duyệt lên máy bay để trở về Bắc Kinh trong sự lưu luyến không thôi của hai vị phụ huynh.
Đối với sự nhiệt tình của hai vị phụ huynh, Tống Sở Kha cũng ghi nhớ lòng tốt của bọn họ ở trong lòng. Chuyển lòng tốt của bọn họ thành tình yêu của anh với Tô Duyệt.
Tô Duyệt gối đầu lên tay anh đọc tạp chí, ngủ quên đi lúc nào không biết.
Ngày thứ hai trở về Bắc Kinh, hai người dự định đi nhận giấy đăng ký kết hôn.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Tô Duyệt nên phải tìm mối quan hệ để nhờ họ xử lý hộ.
Người xử lý hộ cho họ chính là một người phụ nữ trung niên. Biết là làm hộ Tô Duyệt liền cười mãi không thôi, nhưng vẫn kiên trì hoàn thành công việc thường ngày của mình, nói ít làm nhiều.
Hai người đều mặc áo sơ mi trắng, riêng Tô Duyệt có trang điểm nhẹ một chút, nhìn tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Màu đỏ của phông nền tôn lên nước da trắng của hai người họ, quả là một cặp vợ chồng có giá trị nhan sắc cao.
Khoảnh khắc nhận được giấy đăng ký kết hôn, cả hai đều có chút ngẩn ngơ. Nhưng hai người lại suy nghĩ không giống nhau.
Vừa nghĩ đến nửa đời còn lại đều có cô, mỗi tế bào trong người Tống Sở Kha liền cảm thấy hạnh phúc.
Mà Tô Duyệt cũng không ngờ rằng, bản thân lại thật sự cùng người đàn ông này cứ như vậy mà kết hôn. Bọn họ cũng mới quen biết nhau vài tháng ngắn ngủi, nói thẳng ra thì chính là cô đã tự đem bản thân gả cho anh.
Nhưng cô tin rằng, người đàn ông này sẽ dùng tất cả mọi thứ của mình để chăm sóc cô.
Vì lý do gì mà cô khẳng định như thế. Đấy là từ thái độ và sự nhiệt tình của anh khi gặp cha mẹ cô đã chứng minh anh đủ khả năng để chăm sóc cô.
“Tống Sở Kha, em muốn hôn anh.” Tô Duyệt đột nhiên nói một câu.
Tống Sở Kha còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không chú ý đến việc cô nói gì: “Hửm?”
Tô Duyệt nhón mũi chân, hôn lên môi anh một cái, sau đó lại trốn đi giống như một đứa trẻ con.
Anh nhanh chóng phản ứng lại, vui vẻ đáp lại.
Trở về tiểu khu, vừa chuẩn bị xuống xe thì nhận được cuộc gọi của Tống Sở Phong.
“Em đang chuẩn bị gọi điện cho anh, em mới vừa đi nhận giấy đăng ký kết hôn xong.”
Đầu bên kia ngả ngớn cười: “Ồ, chúc mừng nha. Tết đến mà cũng lạnh nhạt thờ ơ với anh ruột mình, định lúc nào về gặp ba mẹ?”
Nghe anh ấy nói ra ý định mà Tống Sở Kha không muốn nói, anh cười rồi nắm lấy bàn tay đang để trên ghế điều khiển phụ: “Để một thời gian nữa đi. Ngày mai em ấy còn phải đến công ty.”
“Tùy. Mà giúp anh chuyển lời chúc cho em ấy.” Ngược lại, Tống Sở Phong cũng rất sảng khoái.
“Anh của anh?” Tô Duyệt chớp đôi mắt nhìn anh, chờ anh trả lời.
Tống Sở Kha gật đầu: “Anh ấy nói chúc em tân hôn vui vẻ.”
Tô Duyệt tức giận đẩy tay anh, anh liền tiếp tục nói tiếp: “Anh ấy hỏi anh khi nào mới đưa em đến Đài Bắc để gặp ba mẹ anh.”
Vừa nghe anh nói phải gặp ba mẹ, mặt Tô Duyệt đã từ từ đỏ ửng lên. Câu nói này của anh khiến tim cô đập mạnh lên.
“Sao lại vừa nghe thấy phải gặp ba mẹ liền đỏ mặt rồi? Lúc nãy ở Cục Dân Chính, là ai lén trộm hôn anh vậy.” Tống Sở Kha chế nhạo cô.
“Anh thật đáng ghét.”
Tắt đèn xe, chỉ còn lại mấy đốm đèn luôn bật nhấp nháy. Bóng tối bao trùm lấy không gian trong xe, làm nổi bật vẻ kiều diễm phía trong.
Trong lòng Tống Sở Kha cảm thấy ngứa ngáy, rất muốn hôn cô, mà nghĩ thế nào anh thì cũng không dám làm.
Hiện tại bọn họ đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng danh chính ngôn thuận, hắn muốn hôn vợ của mình, điều này không gì mà không đúng.
Hai người đều hưởng thụ cảm giác hôn môi đối phương. Bàn tay của Tống Sở Kha cũng không an phận di chuyển lên xuống. Đúng lúc tay của anh luồn vào trong áo của cô, cảm giác lạnh lạnh lập tức kéo cô ra khỏi sự mê loạn.
Tô Duyệt liếc mắt nhìn anh giống như hờn dỗi. Kéo tay anh ra, sửa sang lại vạt áo, mặc áo khoác để cho anh không có cơ hội ra tay. Đam Mỹ Hiện Đại
“Còn ở bên ngoài đấy, anh kiềm chế một chút.”
Hai người xuống xe, Tống Sở Kha nghiêm chỉnh ôm eo cô, bám dính lấy cô giống như một con bạch tuộc.
“Chúng ta đã đăng ký kết hôn, đã là vợ chồng thì anh muốn hôn vợ của mình cần gì phải kiềm chế chứ.” Anh bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, bất bình thay cho mình. Nếu như cả quyền lợi này cũng bị cô cướp đi thì chẳng phải anh là một người chồng yếu đuối thất bại hay sao?
“Bị người khác chụp được chẳng phải em sẽ bị chị Nam mắng chết sao.” Tô Duyệt chọc eo hắn, thấy vẻ ngạc nhiên của anh, trong lòng cô có một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác không thể công khai này khiến trong lòng hai người cảm thấy không vui. Tô Duyệt biết nếu bản thân công khai sẽ tạo cho mình sự ảnh hưởng lớn. Công ty chưa chắc sẽ cho cô làm ra loại chuyện nguy hiểm này.
Nhưng nếu cô cũng không muốn làm thì Tống Sở Kha sẽ buồn lòng.
Tâm trí cô đột nhiên nảy ra một quyết định tốt hơn.
Nhưng cô cần phải hỏi chị Nam trước.
Ăn qua loa xong bữa tối, Tống Sở Kha cùng Tô Duyệt thân mật nằm trên giường, hai người đùa giỡn nhau ầm ĩ, ngọt đến không chịu được.
Mái tóc xoăn mềm mại của Tô Duyệt ngoan ngoãn nằm rải rác trên cánh tay Tống Sở Kha. Hai người trò chuyện câu được câu không, động tác thân mật như thể không để người thứ ba tồn tại.
“Tống Sở Kha, anh đè em nặng quá.” Giọng nói của Tô Duyệt mềm mại, cô cố gắng kéo giãn khoảng cách với thân thể của anh.
Tô Duyệt âm thầm kinh ngạc rồi cảm thán dáng người của anh, dù cô đẩy thế nào thì anh cũng không xê dịch dù chỉ một chút.
“Anh xin lỗi, đè nặng vợ rồi.” Giọng nói của anh nặng nề, tựa như tấm bùa muốn mê hoặc lòng người, gõ ra âm luật hài hòa trong lòng cô.
“Anh nói cái gì vậy, một chút cũng không biết ngại.” Mặt Tô Duyệt đỏ bừng. Có cảm giác sau khi ở cùng anh, chỉ cần nghe anh nói chuyện cũng có thể làm cho cô đỏ mặt.
Mặc kệ là ngày thường hay là lúc chỉ có hai người, anh đều sẽ trêu chọc cô. Làm cho cô không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể từ từ chìm đắm trong sự ôn nhu của anh.
Thật không may, điện thoại của Tô Duyệt đột nhiên bắt đầu rung lên.
Tống Sở Kha tay chân dài, giúp cô lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, chờ cô nghe máy.
Vừa thấy Úc Nam, Tô Duyệt lập tức nghe máy.
Tống Sở Kha lấy quần áo trong tủ rồi đi về phía phòng tắm. Tô Duyệt biết là anh muốn đi tắm để chừa lại không gian cho cô. Trong lòng cô lập tức cảm thấy ấm áp.
Người đàn ông này có thể dùng hành động nhỏ mà bộc lộ tình yêu đối với cô.
Úc Nam tìm cô đúng là để nói về chuyện hôm nay cô muốn công khai mối quan hệ của cô với Tống Sở Kha.
Giọng điệu của Úc Nam có chút nặng nề: “Tô Duyệt, hậu quả sau khi công khai em cũng đã hiểu rồi. Tuy rằng công ty cũng không có văn bản rõ ràng về việc quy định nghệ sĩ không được yêu đương, nhưng tài nguyên của em khẳng định không tốt như trước nữa. Bộ ảnh em cùng Hứa Miên chụp kia, bên tổ chức khẳng định cũng muốn xào CP của bọn em để gia tăng nhiệt độ. Nếu sự tình theo chiều hướng không thể phát triển, vậy thì mối quan hệ của em và chị cũng kết thúc. Nếu em muốn như thế nào thì hãy tự quyết định.”
Nghe xong lời nói của chị ấy, tâm Tô Duyệt hoàn toàn không bị dao động, ngược lại càng thêm kiên định.
Nếu nói có, đại khái là tiếc nuối.
“Chị Nam. Anh ấy vì em mà bước chín mươi chín bước thì một bước cuối cùng này đã đến lúc em bước rồi. Em không thể lùi bước.”
Úc Nam thở dài lắc đầu: “Vậy em phải cố gắng tự lo cho bản thân, chị sẽ ở công ty nỗ lực đấu tranh vì em.”
“Em sẽ.” Trong lòng Tô Duyệt ấm áp. Mấy năm nay Úc Nam đối đãi với cô tựa như chị em ruột thịt, cô đã quen có một người chị gái tri kỷ rồi.
Nếu sau này thật sự phải xa nhau, nói chung cũng sẽ là một đoạn hồi ức đẹp.
“Chị đang vội, chúc em tân hôn vui vẻ.”
“Cảm ơn chị Nam.”
Sau khi nói chuyện điện thoại cùng Úc Nam, Tô Duyệt đăng bức ảnh hai người chụp ở Cục Dân Chính lên Weibo của mình, còn kèm theo một cái biểu cảm con thỏ đáng yêu.
Sau khi đăng xong, cô liền tắt thông báo điện thoại rồi ném sang một bên.
Một lúc sau Tống Sở Kha vừa lau khô tóc vừa bước ra.
“Nói xong rồi?”
Tô Duyệt gật đầu. Đột nhiên hỏi anh một vấn đề. “Nếu sau này em thất nghiệp, anh sẽ nuôi em sao?”
“Anh không nuôi em thì ai nuôi em?” Tống Sở Kha cười, dùng ngón tay vuốt dọc theo mũi cô, hỏi ngược lại.
Tô Duyệt ôm cổ anh, dựa vào ngực của anh, thân mật cọ cọ.
Sau khi anh tắm xong, mùi hương bay vào mũi của cô.
“Tống Sở Kha. Em muốn công khai mối quan hệ của chúng ta.”
Chậm rãi nghe cô nói chuyện với Úc Nam, trong lòng Tống Sở Kha tràn đầy cảm động.
Người phụ nữ này vì hắn mà làm chuyện dũng cảm như thế, hắn còn có lý do gì mà không yêu cô ấy chứ?
Hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường mềm mại. Đêm dài chỉ còn lại thân thể hai người chồng lên nhau, mang lại cảm giác hạnh phúc.
“Ưm… Em còn chưa có tắm rửa đâu.”
“Em không tắm cũng rất thơm.”
Đèn bàn bật tới rạng sáng mới tắt.
Điện thoại sau khi bị cô mở liền rung lên vì tiếp nhận tin tức mới cả đêm.
Sự tình cũng không phức tạp như cô tưởng tượng.
“Tân hôn vui vẻ, Tô tiểu thư.”
Đầu tiên là bình luận chúc phúc của Hứa Miên chiếm vị trí đầu.
Sau đó những nghệ sĩ, bạn bè cùng cô có chút giao tình cũng sôi nổi đưa lên bình luận chúc phúc.
Phía dưới bình luận còn có rất nhiều fan CP của Hứa Miên và Tô Duyệt tỏ ra đau lòng, nhưng cũng không thiếu nhiều người chúc phúc.
Tuy rằng cô cũng mất đi rất nhiều fans, nhưng cũng có rất nhiều fans nhìn trúng giá trị nhan sắc của cô và Tống Sở Kha mà nguyện ý chúc phúc cho bọn họ.
Về phía công ty không tỏ thái độ ngay, chỉ ở Weibo của cô âm thầm cho một lượt thích.
Nhưng Tô Duyệt biết, đó là vì Úc Nam giúp cô đấu tranh.
“Duyệt Duyệt. Lúc đi hưởng tuần trăng mật, chúng ta đi Maldives đi.”
“Được.”
HOÀN TOÀN VĂN