Hơi lạnh của gió đêm, một vẫng trăng non trên bầu trời đen kịt, bong đêm bao phủ xuống, không gian yên tĩnh tỏa ra một cổ khí tức lạ lung.
Lạc Tích Tuyết tạm biệt Tiếu Vũ Trạch sau đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
Gần nửa đêm, bữa tiệc xa hoa kết thúc, gia nhân đều đi nghỉ ngơi, khu biệt thự lại quay lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
Lạc Tích Tuyết chậm rãi đẩy cửa phòng ra, cô cũng không có mở đèn, trong phòng ngủ tối om chỉ có thể mượn ánh sang của ánh trăng để tìm thấy chút đường đi.
Cửa sổ sát mặt đất được gió thổi phất phơ, tại dưới ánh trăng một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ngay bên tại của sổ.
“Ai?” Lạc Tích Tuyết hoảng sợ, cô cảnh giác lên tiếng hỏi, thân thể không tự giác mà run rẩy
Đã trễ như vậy rồi, sao trong phòng cô lại có một người đàn ông chứ?
Người đàn ông chậm rãi quay lại, dôi mắt thâm thúy như đá cẩm thạch chăm chú nhìn cô, bong lưng hắn cao lon bị ánh sang ngoài cửa sổ che bớt phân nửa, làm cho người ta có loại áp bách nói không nên lời.
“Đã lâu không gặp, Lạc Tích Tuyết!” Trên khuôn mặt anh tuấn của Lạc Thiên Uy hiện ra sự lạnh lung, cánh môi mỏng nói ra mấy chữ lạnh băng.
“Là em sao, Thiên Uy?” lạc Tích Tuyết thay đổi một hơi, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng như cũ, đã trễ như vậy rồi, sao Thiên Uy lại đến phòng của cô làm gì?
Lạc Thiên Uy đứng tại chỗ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-em-dam-bo-tron/193377/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.