Hiện trường náo nhiệt thoáng cái an tĩnh lại.
Tất cả tân khách đều thò đâu fra, đều đem ánh mắt ngưng trụ tại người đàn ông tuấn dật này.
“Wow, đẹp trai quá!” Ở đây có không ít phụ nữ bắt đầu khống chế không nổi nữa nghẹn ngào thét lên.
Đứng bên của sổ, Lạc Tích Tuyết thân thể nhịn không được run rẩy vài cái, khioon mặt tinh xảo trở nên có chút trắng bệch, đôi mắt như ngọc lưu ly sững sờ nhìn người đàn thiếu niên trước mắt.
Đây là em trai của cô sao?
Mười sáu tuổi, hán đã trưởng thành như vậy? Hiện tại đứng dưới ánh đèn quần áo ngăn nắp đoạt đi ánh nhìn của người khác, rất khác với cậu bé từng khóc trong căn phòng tối om mười năm trước, một chút cũng không giống.
Lạc Tích Tuyết ở một khoảng cách xa nhìn hắn, ở sâu trong nội tâm không biết sao lại sinh ra sự bất an. Tầm mắt hắn rõ ràng không phải nhìn mình nhưng vì sao cô luôn cảm giác ánh mắt hắn một mực dừng lại trên người của cô chưa từng rời đi.
Không sao đâu Lạc Tích Tuyết, mười năm rồi hắn còn nhận ra cô nữa mới là chuyện lạ đó.
Đang nghĩ ngợi chỉ thấy Lạc phụ đặt ky rượu xuống, bước từng bước uy nghiêm hướng về phía hắn.
“Các vị, cảm tạ mọi người đã dành thời gian đến đây dự sinh nhật của Thiên Uy. Đêm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của đứa con trai duy nhất của Lạc Chấn Long tôi, cũng là dịp đem tất cả tâm huyết của đời cho hắn quản lý, từ nay về sau lời nói của Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-em-dam-bo-tron/193375/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.