Lạc Tích Tuyết run rẩy lùi về sau, nghe lời nói sau cùng của Lạc Thiên Uy thì toàn thân cô đông cứng lại, run rẩy càng lợi hại hơn. “Buông tôi ra, không cần” Cô hoảng sợ hô to, dùng sức đẩy Thiên Uy ra. Thế nhưng tiếng la hét mê người ấy không đủ để gọi lý trí của Thiên Uy quay trở về, ngược lại càng khiên cho hắn điên cuồng hơn. Thân thể của cô đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể kháng cự được sức hấp dẫn này. “A” Sắc mặt cô trắng bệch, lòng của cô trầm xuống, giống như rơi vào vực sâu lạnh lẽo. Lúc này, hắn đang cởi từng chút từng chút quần áo trên người cô ra, từng cái từng cái rơi xuống đất, Lạc Thiên Uy như cũ tỉ mỉ hôn lên cổ cô như đang hôn một bảo vật trân quý nhất mà hắn có, một đường đi xuống dưới, cho đến trước ngực của cô. “Tuyết nhi, em thật đẹp!” Toàn thân Lạc Thiên Uy như đang bị thiêu đốt, tay của hắn bao trùm lên bộ ngực mềm mại, tròn tròn của cô, xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay truyền tới làm cho hắn căn bản không thể nào dừng được nữa. Nụ hôn của hắn rơi xuống trên ngực cô gây cho cô cảm giác tê tê, hôn dần lên xương quai xanh, cổ, sau tai, lửa nóng một đường hôn xuống dưới, ngay tại bụng của cô thì dừng lại, đôi tay hắn chậm rãi cởi quần lót của cô ra. “Tôi muốn em, tôi muốn em, Lạc Tích Tuyết”. Hắn ngậm vành tai của cô không ngừng nỉ non. Hắn không thể quản nhiều như thế nữa được rồi, đối mặt với cô ngay tại thời điểm này, dục vọng của hắn không thể nào kiềm nén được nữa, hắn căn bản cũng không thể khống chế bản thân được nữa rồi. Hắn không muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ chị em với cô, cũng không cần biết cô có để ý đến hắn hay không, chỉ nghĩ hắn muốn cô ngay bây giờ, lập tức.. Lạc Tích Tuyết cảm thấy thân thể của cô và hắn đang không ngừng run rẩy, lòng của cô vô cùng thê lương, khổ sở không tìm được phương hướng, cô thật không dám tin, em trai của cô lại có thể làm hành động như thế này. Bọn họ là chị em, hắn tại sao lại có thể thích cô, coi như hắn thật sự thiếu thốn tình thương của mẹ, đối với cô có chút tình cảm nhưng cũng không thể nói muốn cô như thế này. Hắn tại sao làm ra chuyện quá đáng như thế này, làm sao có thể cởi quần áo của cô, cô hoàn toàn ngây người, không dám tin người con trai trước mặt này lại là em trai cô. Hắn mới mười sáu tuổi, không phải còn là một thiếu niên sao? Sao hắn có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy? Lạc Tích Tuyết đột nhiên ngừng giãy dụa, cô vô lực khóc, ôm một tia hy vọng cuối cùng hét lên:”Chị đã có người đàn ông mà chị thật lòng yêu, Thiên Uy, em thả chị ra đi” Thân thể Lạc thiên Uy chấn động, tất cả kích tình vừa rồi như chìm vào trong băng cốc. Tiếng la khóc của cô làm cho hắn cảm thấy thế giới hắn như đang sụp đổ. Cô yêu người đàn ông khác? Cô thế nhưng lại trực tiếp nói cho hắn biết cô yêu người đàn ông khác? Là Tiếu Vũ Trạch sao? Cô vẫn thích hắn như vậy? Nhưng nếu cô thích Tiếu Vũ Trạch như vậy sao còn cùng Hàn Diệp Thần kết hôn? Trong lúc nhất thời hắn không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn đột nhiên buông cô ra, nhìn vẻ mặt bi thương của cô. Thì ra trong lòng cô vẫn thích Tiếu Vũ Trạch như thế, thì ra một lần nói thích hắn nhất kia là giả, toàn bộ đều là giả, là cô lừa hắn. “Tích Tuyết!” Hắn nắm chặt thành quyền, khóe miệng khẽ động mấy cái, nhưng cuối cùng lại không có dũng khí mở miệng. “Em đi đi, chị không muốn thấy em nữa” Lạc Tích Tuyết cố nhịn không cho nước mắt chảy ra, quay đầu đi chỗ khác nói, thân thể cô vẫn còn run. Đột nhiên bị chính em trai nói thích còn bị hắn thô bạo cưỡng hôn, thiếu chút nữa xảy ra quan hệ, nhiều chuyện liên tiếp xảy ra như thế làm cho cô không thể nào tiếp nhận. Lòng Lạc Thiên Uy chìm xuống, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng bi thương. Hắn thừa nhận mình quả thật có chút kích động, nhưng đó là do cô nói cô cùng người đàn ông khác đính hôn, còn đột nhiên nói có vị hôn phu, mới chọc giận hắn đến vậy. Vốn một Tiếu Vũ Trạch đã làm cho hắn đau đầu rồi nay lại xuất hiện thêm một đối thủ cạnh tranh nữa, đến cùng thì có bao nhiêu người đàn ông cùng hắn giành Tích Tuyết đây? Tích Tuyết là của hắn, hắn không cho phép bất cứ người đàn ông nào cướp cô đi, biện pháp duy nhất là biến cô thành người phụ nữ của hắn. Hắn cho là cô cũng không phải chịu đả kích quá lớn, vì đây dù sao cũng không phải lần đầu tiên của cô, thật không ngờ đến cô lại phản ứng kịch liệt như thế. Nhìn vẻ mặt tràn đầy nước mắt của cô, cả người như một con búp bê vải rách nát, tim của hắn đột nhiên căng thẳng, mới vừa rồi quả thật hắn đã làm cô bị tổn thương. Sợ cô ngồi dưới đất như thế sẽ lạnh nên Lạc Thiên Uy vì cô phủ thêm chăn lên người cô, muốn đến gần cô hơn “Tích Tuyết, em hãy nghe tôi nói”. “Tôi không nghe, tôi không nghe!” lạc Tích Tuyết bịch lấy lỗ tai, điên cuồng lắc đầu, lui đến góc phòng, dùng cái chăn bao chặt mình lại, nước mắt mông lung quát:”Em đi đi, đi đi, chị không muốn nhìn thấy em nữa, không bao giờ muốn nhìn thấy em nữa”. Cô thật sự không chịu nổi nữa rồi, nghĩ lại chuyện vừa rồi cô cảm thấy toàn thân nổi da gà, sợ đến rợn cả tóc gáy. Cô không cần càng không muốn nhìn thấy hắn nữa. “Tích Tuyết!” Thấy phản ứng dữ dội của cô Lạc thiên Uy cảm thấy tâm đau khôn cùng, hắn hung hăng bạt tai chính mình:”Là tôi hồ đồ, thật xin lỗi nhưng tôi thật sự rất yêu em, trong lòng tôi chỉ có một mình em”. “Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Lạc Tích Tuyết thật sự nghe không nổi nữa rồi, cô rống to, con ngươi sưng đỏ, bên trong tràn đầy nước mắt:”Ra khỏi phòng của tôi ngay, hiện tại, nhanh lên đi ra đi”. Hắn đến tột cùng có hiểu hay không, hắn không thể nảo yêu cô được, bọn họ là chị em, tại sao hắn còn muốn thương cô, hắn biết rõ điều đó mà. “Tích Tuyết!” Lạc Thiên Uy nói thấp một tiếng, đi lên trước, muốn ôm cô mà nói rõ cho cô hiểu. Hắn không muốn thấy cô khóc thương tâm như thế, cô rơi một giọt nước mắt làm tim của hắn đau đến ngàn lần, hắn thật sự không nhìn nổi cô uất ức như thế. “Không được lại gần đây!” Lạc Tích Tuyết lạnh giọng quát, ngón tay run rẩy đâm thật sâu vào lòng bàn tay, ưu thương nói:”Chị vẫn coi em là em trai của chị, làm sao em lại có thể như thế này” nói đến đây cô không thể nào nói tiếp được nữa. Vì sao sự tình lại biến thành cái dạng này? Cha vì tương lai của em trai mà gả cô ột người mà cô không yêu, trong khi đó em trai cô lại nói yêu cô, toàn bộ chuyện này là như thế nào? Toàn thế giới như đang xáo trộn vậy. Lạc Thiên Uy nắm chặt tay thành quả đấm, sắc mặt trắng bệch mấy phần. Em trai? Quả nhiên trong lòng cô chưa từng có sự tồn tại của hắn, câu cô nói thích hắn nhất là giả, không phải thật, đó chẳng qua là an ủi hắn thôi. Lòng của hắn đau quá, lời nói của cô giống như một con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim hắn, hung hăng róc xương thịt hắn ra, đẩy hắn vào hố sâu vạn trượng. Thì ra bị chính người mình yêu thương gây thương tổn là như thế này, tình yêu khổ sở quá, bây giờ thì hắn nếm được rồi. Nhưng cho dù là như thế, hắn cũng sẽ không buông tha cô đâu, hắn nhất định phai làm cho cô thích hắn, nhất định là như thế. “Tích Tuyết, em nghỉ ngơi cho tốt, một hồi nữa tôi quay lại thăm em”. Rốt cuộc Lạc Thiên Uy khẽ cắn răng, cố nén nội tâm đang thống khổ, hắn xoay người rời đi. Cho đến khi nghe tiếng cửa, Lạc Tích Tuyết mới buông xuống đề phòng, cô quấn cái mềm ôm thân thể nhỏ bé của mình ngồi trên mặt đất, nước mắt lã chã rơi. Trong nháy mắt bị Lạc Thiên Uy đụng chạm kia làm cho cô như muốn chết đi. Cô không cách nào chấp nhận được, càng khó đối mặt với nó hơn, em trai cùng cha khác mẹ lại đi yêu cô. Than thế giống như bị rút hết sinh khí, trong não Tích Tuyết bây giờ là một mảng trắng không, cô giống như một đóa hoa trong gió, phiêu diêu. Ngoài cửa sổ mưa trút xối xả, giống như những hạt trân châu đứt dây rơi xuống, nghe vào trong tai như âm thanh bị xé nứt. Làm thế nào bây giờ? Cô ngồi trên giường, tâm cũng đang chảy máu. Căn nhà này không còn chỗ cho cô dung than nữa rồi. Khóe mắt Tích Tuyết giật giật, nước mắt không ẩn nhận được nữa rơi xuống như đê vỡ. Cả đêm chưa chợp mắt, lạc Tích Tuyết khổ sở nhắm mắt lại, cô đi vào phòng tắm tẩy sạch than thể sau đó mặc chiếc áo ngủ mỏng mang cứ như vậy ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo. Cho đến khi trời sang, cô mới rón rén đẩy cửa đi ra ngoài. Hiện tại cô sợ nhất là thấy Lạc Thiên Uy, nêu như có thể không thấy hắn thì tốt biết mấy, nhưng cô và hắn ở chung một nhà bọn họ sẽ luôn chạm mặt nhau. Suy nghĩ cả một buổi tối, Lạc Tích Tuyết quyết định cô muốn tìm anh Vũ Trạch nói cho hắn biết cô yêu hắn sau đó sẽ cùng hắn chạy đến một nơi thật xa mà sống chung những ngày tháng hạnh phúc với nhau. Vốn vì chuyện của Thiên Uy, them vào đó cô còn phải đối mặt với Hàn Diệp Thần, cô bây giờ rất mệt mỏi, không muốn để ý đến cái gì nữa. Biệt thự to lớn, trang sức xa hoa nhưng lại có vẻ tĩnh mịch đến thê lương, lạnh lẽo, không có chút cảm giác gia đình. Lạc Tích Tuyết thở dài một cái, cầm lấy túi xách đi ra khỏi cổng Lạc gia. Cô thất hồn lạc phách đi trên đường lớn, trên khuôn mặt cô là một mảng lạnh lung, ưu thương. Lạc Tích Tuyết dung tay ôm lấy vai, bước từng bước đi về phía trước, đấu tranh tư tưởng thật lâu, rốt cuộc vẫn quyết định đón một chiếc xe taxi đến biệt thự Tiếu gia. “Thiếu gia vừa mới cãi nhau với lão gia, giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi, Lạc tiểu thư mời đi theo tôi”. Quản gia Chu vừa thấy Lạc Tích Tuyết đến thì lập tức cung kính tươi cười nghênh đón. “A, làm phiền bác”. Lạc Tích Tuyết lễ phép cúi chào, đi theo quản gia lên phòng của Tiếu Vũ Trạch trên lầu ba. Cửa phòng không khóa, quản gia bảo cô có thể trực tiếp đi vào, Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái đi vào cô thấy bóng lung hướng về phía mình, Tiếu Vũ Trạch đang ngồi trên ghế sa lon. “Không phải tôi đã bảo các người đi ra ngoài rồi sao?” Tiếu Vũ Trạch nổi giận quát, xoay đầu lại vừa nhìn thấy người đến là Lạc Tích Tuyết thì hắn ngây ngẩn cả người. “Anh Vũ Trạch, đã xảy ra chuyện gì?” Lạc Tích Tuyết che ngực, kinh ngạc hỏi. Cô chưa bao giờ thấy anh Vũ Trạch nổi giận như thế. Tiếu Vũ Trạch cũng một bộ dạng kinh ngạc như cô, hắn thu lại tức giận, thay vào đó là một nét mặt ôn hòa:”Tích Tuyết, sao em lại đến đây?” “Em…” Lạc Tích Tuyết sắc mặt lập tức cứng đờ, không biết nên trả lời hắn như thế nào. Mấy ngày trước cô vừa đồng ý với cha sẽ chia tay Tiếu Vũ Trạch, nhắn cho hắn tin nhắn kia, hiện tại cô lại xuất hiện tại đây để tìm hắn, cũng khó trách anh Vũ Trạch giật mình như thế. “Tích Tuyết, có phải cha anh đi tìm em rồi đúng không?” Không đợi Tích Tuyết trả lời, Tiếu Vũ Trạch đã hỏi trước. “Cha anh?” Lạc Tích Tuyết ngẩn người, có chút không hiểu:”Cha anh có tìm em sao? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” “Haiz” Tiếu Vũ Trạch thở dài một cái, ngồi dựa vào ghế sa lon, ánh mắt âm trầm rối rắm. Thấy bộ dạng này của hắn, Lạc Tích Tuyết càng thấy lo hơn, cô đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống:”Anh Vũ Trạch, rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì?” Tiếu Vũ Trạch nhíu mày lại, sợi tóc đen rũ xuống trước trán, gương mặt tuấn tú uất ức. Trầm mặc thật lâu sau, hắn mới rót ình ly rượu, hớp một ngụm, hắn mới mỏ miệng:”Cha anh muốn chúng ta hủy hôn ước”. “Cái gì?” Lạc Tích Tuyết sửng sốt, trong mắt khiếp sợ không thôi. Bác Tiếu tại sao lại muốn hủy hôn ước giữa cô với Tiếu Vũ Trạch? Chẳng lẽ là do cha cô đem chuyện cô đính hôn với Hàn Diệp Thần nói cho cha anh Vũ Trạch biết rồi, vì mặt mũi Tiếu gia nên mới làm vậy. “Việc kinh doanh của Tiếu gia đang gặp khó khăn, cần Bùi thị giúp đỡ mới có thể vượt qua cửa ải này, mà đại tiểu thư Phí Lệ của Bùi thị đối với anh yêu thích đã lâu, Bùi gia nói điều kiện duy nhất để họ giúp Tiếu thị là anh phải cưới Phí Lệ” Con ngươi Tiếu Vũ Trạch âm trầm ảm đạm, hắn từng câu từng chữ nói, ánh mắt không hề chớp nhìn cô. Hắn biết nếu nói thẳng như thế sẽ làm tổn thương đến cô, nhưng chuyện đến nước này đã hết cách rồi, hắn chính miệng nói với cô hay hơn là để cô nghe được từ miệng của người ngoài. “Em hiểu rồi!” Thân thể Lạc Tích Tuyết như bị cái gì hung hang đâm vào, trên mặt thoáng qua sự mất mát, cô đau long nhìn hắn:”Anh phải cưới Phí Lệ”. Cô cho là cô phụ hắn, không ai nghĩ tới hắn bất đắc dĩ mà cưới người khác, cô cho là cha cô đặc biệt an bài cuộc xem mắt bởi vì sớm biết Tiếu gia sẽ thoái hôn rồi, Tiếu Vũ Trạch sẽ cưới Phí Lệ sao? Cho nên mới để cô tháng sau liền đinh hôn với Hàn Diệp Thần. Dù sao Lạc gia cũng danh tiếng nên việc cô cùng Tiếu Vũ Trạch có hôn ước là chuyện mọi người đều biết, nếu Tiếu Vũ Trạch đột nhiên cưới người con gái khác thì sợ rằng mặt mũi của Lạc gia không biết để đâu, đối với danh dự của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn. “Không! Sẽ không” Tiếu Vũ Trạch lập tức phủ nhận, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô lại, đem than thể đang không ngừng run rẩy của cô ôm chặt vào trong ngực:”Anh sẽ không cưới người con gái khác, anh chỉ thích mình em, Tích Tuyết em biết nhiều năm như vậy nhưng anh cũng chỉ yêu có mình em”. “Nhưng nếu không cưới cô ấy, Tiếu thị làm sao vượt qua khó khan này? Anh là một người trong Tiếu gia chẳng lẽ anh đứng nhìn nó đóng cửa hay sao?” Lạc Tích Tuyết đẩy hắn ra, trong mắt tràn đầy hơi nước, cô biết gia đình giau có cũng có rất nhiều việc bất đắc dĩ. Tiếu Vũ Trạch lần nữa đem cô ôm thật chặt, hít thật sâu mùi hương trên tóc cô, lẩm bầm thở dài nói:”Tiếu thị nếu phá sản thì vẫn có thể làm lại từ đầu, nhưng người cả đời làm vợ Tiếu Vũ Trạch thì chỉ có một. Chỉ có mình Tích Tuyết, nếu anh cưới Phí Lệ anh sẽ mất đi em, anh tình nguyện mất công ty , mất đi tất cả chứ không thể mất em được đâu, Tích Tuyết à!”” “Anh Vũ Trạch!” Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nhu tình của Tiếu Vũ Trạch, trong long tràn đầy cảm động. “Tích Tuyết, có đói bụng không? Anh bảo người làm chuẩn bị bữa ăn sang cho em” Tiếu Vũ Trạch vuốt vuốt vài sợi tóc đang rơi xuống bên tai cô, cảm nhận được bàn tay cô lạnh lẽo, đoán chừng cô chưa ăn sang đã chạy đến đây tìm hắn. “Không cần!” Lạc Tích Tuyết lập tức lắc đầu. Mới vừa lúc nãy cô vừa nghe quản gia Chu nói cha con họ cãi nhau, giờ đi cô đoán ra được nguyên nhân rồi nếu cô còn ở lại thì sẽ chỉ làm anh Vũ Trạch khó xử thôi nên cô muốn đi trước. Tiếu Vũ Trạch kéo cô vào trong ngực hắn, dịu dàng ôm lấy gương mặt của cô:”Tích Tuyết, chờ đi! Chúng ta vài ngày nữa là được ở bên nhau rồi, hôm nay không phải em không đi học sao, cũng đừng về nhà hãy ở bên cạnh anh đi”. “Nhưng, cha anh….” Lạc Tích Tuyết cau mày do dự, mặc dù cô rất muốn cùng anh Vũ Trạch ở chung một chỗ nhưng vừa nghĩ tới cha hắn cô có chút khó xử. “Đừng lo lắng, cha anh sang nay phải ra nước ngoài đi họp, một tuần sau mới về” Tiếu Vũ Trạch nhìn ra khó xử của cô nên hướng cô cười cười giải thích. Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn, một long khẩn trương được gỡ xuống:”Thì ra cha anh không có ở đây”. “Đúng vậy, cho nên hôm nay em phải ở đây bên cạnh anh”. Tiếu Vũ Trạch nắm tay cô thật chặt, dẫn cô đi xuống phòng ăn lầu dưới. Hai người vừa nói vừa cười, ở cả ngày trong biệt thự. Lạc Tích Tuyết vẫn ôm Tiếu Vũ Trạch, cảm giác như thế thật tốt, rất thực tế, không có một tia gò bó, ngược lại có loại cảm giác vô cùng an tâm, đây chính là cảm giác thích một người. Muốn cùng với hắn cứ lẳng lặng như vậy mà ở gần nhau, gần nhau đến già. Cho đến buổi tối ngày thứ hai Tiếu Vũ Trạch mới tự mình lái xe đưa cô về nhà. Lạc Tích Tuyết đẩy cửa xe ra, quay đầu hướng hắn mỉm cười, quan tâm dặn dò một câu:”Anh Vũ Trạch, lái xe cẩn thận!” “Em cứ như vậy mà đi vào nhà sao?” Tiếu Vũ Trạch một tay kéo thân thể của cô lại, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không rời, trong mắt lóe ra tia sáng nóng rực:”Có phải nên cho người bạn trai là anh một nụ hôn nóng bỏng hay không?”. “A, anh Vũ Trạch” Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, trên mặt xẹt qua tia ngượng ngùng:”Còn chưa đi sao, ngộ nhỡ để cha em thấy được thì không hay đâu”. Bọn họ bây giờ phải bí mật qua lại, bởi vì cha mẹ hai bên đều không đồng ý, bọn họ chỉ có thể len lén yêu nhau, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ trốn ra nước ngoài sống cuộc sống của hai người. đây là kết quả mà mấy ngày nay cô cùng anh Vũ Trạch thương lượng được. “Đừng sợ, không ai nhìn thấy đâu”. Tiếu Vũ Trạch kéo than thể cô lại gần mình, hô hấp nóng rực phun trên gò má của cô. Đang lúc Lạc Tích Tuyết do dự, hắn đã nhanh chóng ôm lên eo nhỏ của cô, môi mỏng nhanh chóng đặt trên đôi môi đỏ mọng của cô, chiếc lưỡi trơn trượt chui vào trong miệng của cô, mút hương thơm thuộc về cô. Lạc Tích Tuyết sững sờ nhắm mắt lại, vừa bắt đầu hoàn toàn bị động càng về sau cô chủ động vòng tay qua cổ hắn, đáp lại nụ hôn của hắn. Hai người hôn nhau kịch liệt, không chú ý tới ngay trên lầu của biệt thự Tiếu gia đang có một đôi con ngươi khát máu nhìn chằm chằm bọn họ. Đáng chết! Lạc Thiên Uy hung hang nắm thành quyền, bên trán nổi lên gân xanh. Người phụ nữ này đã hai ngày không có về nhà, mới vừa về đến cửa đã cùng với người đàn ông khác ôm hôn, cô thích Tiếu Vũ Trạch như vậy sao? Không chờ kịp muốn gả cho hắn như vậy sao? Con ngươi ảm đạm hừng hực lửa, Lạc Thiên Uy nện một quyền thật mạnh lên tường, cặp mắt đỏ rực như satan ở địa ngục. Vì sao cô lại chủ động hôn Tiếu Vũ Trạch? Cô cho tới bây giờ cũng chưa từng chủ động hôn hắn? vì sao cô cùng người đàn ông khác hôn nhau cô cũng không có chán ghét cùng kháng cự ngược lại còn rất hưởng thụ? Hắn hận, hắn đố kỵ!! Cả người như sắp nổi điên. Xem ra hắn muốn cô thuộc về hắn thì trước tiên hắn phải xử lý xong Tiếu Vũ Trạch, hắn còn một ngày ở đây thì Tích Tuyết sẽ vĩnh viễn không thể nào tiếp nhận hắn. Lạc tích Tuyết trở về phòng, trực tiếp vào phòng tắm rồi ra nằm dài trên giường. Mới vừa tắt đèn, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó là âm thanh cửa phòng của cô bị mở ra. Cô núp ở trong chă, không biết là ai đang chậm rãi đến phòng cô? Quản gia Ngô sao? Hay Vi Tĩnh Nam? Hay là người em trai mà cô không muốn gặp nhất. Cảm thấy bóng người kia cách cô càng ngày càng gần, Lạc Tích Tuyết theo bản năng bắt đầu khẩn trương. Cô cố gắng giữ vững hô hấp bình thường, lại cảm thấy có đôi bàn tay ấm áp đang ôm lấy gương mặt cô. “Em đừng cho rằng cứ như vậy đi tìm hắn thì có thể làm cho tôi buông tay em ra, tôi không phải là người lương thiện như thế, cho nên tốt nhất em đừng làm những chuyện làm tôi đau long”. Ánh mắt sáng quắc của Lạc Thiên Uy chăm chú nhìn cô, con ngươi tĩnh mịch đang dần thu lại. Hắn không để ý đên chuyện cô dã thuộc về người khác hay chưa, chỉ cần tương lai cô thuộc về hắn là được rồi. Hắn đã hướng cô thổ lộ thì người có thể cùng đi với cô chỉ có thể là hắn. Trong long Lạc tích Tuyết như có cái gì hung hang đập xuống, em trai cô nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đối với cô còn cái chuyện tưởng niệm kia? Còn không có nguyện ý thu lại sao? Bọn họ là chị em, tại sao hắn mãi mãi cùng không hiểu, giữa bọn họ tuyệt đối không thể xảy ra mối quan hệ vượt qua chị em được? Hai người cứ như vậy mà giằng co, cũng không có ai nói gì nữa. Lạc Tích Tuyết làm bộ như mình đang ngủ, nhưng thật ra trong lòng cô lại vô cùng lo lắng, cô ghét Lạc Thiên Uy can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô. Nhưng đồng thời, cô cũng không dám tìm hắn nói chuyện như trước, cô sợ hắn lại kích động, lại làm ra cái loại sự tình như lần trước, trái tim của cô không thể nào chịu nổi chuyện đó lần thứ hai nữa đâu. Mà Lạc Thiên Uy như cũ không có nói gì them nữa, đối với Lạc Tích Tuyết là tình thế bắt buộc, chỉ là hắn hy vọng cô có thể cam tâm tình nguyện mà tiếp nhận hắn, như vậy so với việc hắn mạnh mẽ ép buộc cô thì hắn có thể an tâm và hạnh phúc hơn rất nhiều. Hắn vẫn không muốn tổn thương cô, nhưng hắn đồng thời cũng hiểu muốn cô tiếp nhận hắn thì chỉ còn cách như thế, dù sao cô cùng Tiếu vũ Trạch quen lâu như thế rồi thì hắn cần phải làm những việc như thế mới có thể đả động đến cô. Quyết định xong, Lạc Thiên Uy cúi người, nhẹ nhàng trên trán của cô đặt một nụ hôn nhẹ sau đó rời giường đi ra ngoài Trong nháy mắt hắn đóng cửa lại thì Lạc Tích Tuyết từi trên giường ngồi bật dậy, lấy tay phủ lên cái trán nơi mà hắn vừa đặt nụ hôn qua, cảm thấy cái trán nóng kinh người. Trời, hắn lại hôn cô! Câu hắn vừa nói rốt cuộc là có ý gì? Tại sao cô lại có cảm giác vô cùng lo lắng? Em trai sẽ không vì cô mà gây ra bất lợi gì cho anh Vũ Trạch chứ? Sang sớm ngày thứ hai, ánh mắt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sát đất chiếu rọi vào trong phòng, chiếu rọi lên chiếc bóng xinh đẹp đang ngủ say trên giường. Lạc Thiên Uy đã thức dậy từ sớm, chuyện đầu tiên mà hắn làm là đi tới phòng cô tìm cô. Hôm nay là chủ nhật, vừa ngày nghỉ hắn muốn cùng cô đi dạo một chút, coi như lần hẹn hò đầu tiên của hai người. Dù sao bọn họ là chị em hắn cứ như vậy mà vào phòng cô như thế cũng khó tránh sẽ làm cho người khác hoài nghi, vừa đúng lúc đó có một người làm đang hướng phòng Lạc Tích Tuyết đi tới. “Chờ một chút, ngươi đang làm cái gì thế?” Lạc Thiên Uy bước nhanh về phía trước, cản người làm đó lại. “Thiếu gia!” Người làm đó hướng Lạc Thiên Uy gật đầu một cái, cung kính trả lời:”Lão gia bảo tôi tớ gọi tiểu thư rời giường”. “Cha trở về rồi sao? Cha gọi chị xuống làm gì?” Lạc Tích Tuyết thuận miệng hỏi. Người làm suy nghĩ một chút nói:”Hình như là nói đến chuyện cưới hỏi của tiểu thư, lão gia nói muốn cùng hai nhà có một bữa ăn cơm, đem hôn kỳ của tiểu thư sắp xếp”. “Hôm nay đính hôn sao?” Hai đầu lông mày của Lạc Thiên Uy nhăn lại, trong lòng không cầm được nóng nảy, hắn không ngờ nhanh như vậy cha lại muốn gả cô ấy ra ngoài. Người làm gật đầu một cái:”Đúng vậy ạ, cho nên lão gia bảo tôi lên gọi tiểu thư dậy, đi chuẩn bị một chút”. “Không cần!” Lạc Thiên Uy lạnh mặt xuống, giữa hai hàng lông mày âm thầm ngưng trọng một mạt thâm thúy:”Tôi đi gọi chị ấy dậy, cô làm việc của cô đi”. “Dạ”. Người làm ngớ ngẩn, kỳ quái nhìn Lạc thiên Uy một cái, cúi đầu đi xuống lầu. Lạc Thiên Uy thấy người giúp việc đã rời đi, hắn mới xoay người đi về phía phòng ngủ của cô. Đáng chết, cha thế nhưng muốn đem cô gả cho người khác, hắn phải nghĩ biện pháp mới được. "Lạc Tích Tuyết, dậy thôi!" Lạc Thiên Uy tức giận ở bên ngoài kêu cửa, vừa nghĩ tới việc cô đi xem mắt với người đàn ông khác thì trong lòng của hắn vô cùng tức giận. Nhưng gõ cửa nửa ngày, bên trong cũng không có ai trả lời, Lạc thiên Uy dứt khoát đem cửa phòng mở ra rồi đi vào. Gian phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ có gió nhẹ lay động màn rèm tơ sát đất. Ánh sáng trong phòng cũng không tốt, bởi cửa sổ vẫn chưa có hoàn toàn mở ra nên không có ánh sáng chiếu vào, điều này làm cho cả căn phòng ngủ mập mờ hơi thở. Chỉ là mặc dù ánh sáng không tốt, nhưng Lạc Thiên Uy vẫn có thể nhìn rõ người con gái đang ngủ say trên giường, hắn đi lên phía trước, nhìn dung nhan ngọt ngào khi ngủ của cô, chọc người khác trìu mến. Vốn hắn chỉ muốn gọi cô tỉnh dậy cảnh cáo cô không được cùng người đàn ông khác liếc mắt đưa tình rồi liền rời đi. Nhưng vừa cúi đầu đã nhìn thấy chiếc áo ngủ bằng ren của cô đã mở rộng một mảng lớn trước ngực, hơn phân nửa bộ ngực mềm mại lộ ra, như ẩn như hiện. Lạc Thiên Uy cảm thấy hô hấp như cứng lại, cảng đẹp trước mắt làm cho hắn không thể nòa dời tầm mắt đi được. Hắn không kìm hãm được cúi người, hôn lên đôi gò má ngọt ngào của cô. Lạc Tích Tuyết nằm ở trên giường, vốn đang hô hấp đều đều ngủ nhưng không biết như có một sức mạnh đè lên người cô làm cho hàng mi cô khẽ run, dùng hết hơi sức toàn thân đẩy sức mạnh trên người ra, nhưng thử mấy lần cũng không thành công nên cuối cùng cô cũng chỉ có thể để hắn đè ép mình, vô ý thức hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của hắn. Những ngày vừa qua vì áp lực, hơn nữa với vấn đề tình cảm với anh Vũ Trạch rất lâu cô không được nghỉ ngơi như thế này nên tối hôm qua sau khi cùng anh Vũ Trạch bàn bạc cụ thể thì cô đã ngủ rất an giấc, ngay cả trong giấc mộng cũng không ngừng mơ về hạnh phúc sau này của cô và anh Vũ Trạch, chỉ có hai người bọn họ. "Anh vũ Trạch, em rất yêu anh". Cô trong mộng nỉ non, hoàn toàn không chú ý đến biểu tình cực kỳ khó coi của người đàn ông trên người. Lạc Thiên Uy dừng động tác hôn cô lại, hai mắt hằn lên tia máu nhìn cô chằm chằm, đáng chết, ngay cả trong mơ cô cũng gọi tên của người đàn ông đó. Xem ra người đàn ông kia đối với cô có ảnh hưởng rất lớn, nhưng cô là của hắn, hắn sao có thể để cho lòng của cô nghĩ về người đàn ông khác ngoài hắn được. Con ngươi Lạc Thiên Uy tĩnh mịch nhìn chằm chằm cô, trong mắt là loại biểu tình thâm trầm, hắn vuốt sợi tóc mềm mại của cô, dịu dàng đem chúng vén qua sau tai của cô, bá đạo nói:"Tích Tuyết, em là của tôi, ngoại trừ tôi ra thì em không thể thích người đàn ông khác được đâu". Nói xong, hắn nghiêng người nằm xuống, vươn tay ôm hông của cô, kéo sát cô vào trong người hắn, đôi tay nóng rực của hắn dịu dàng mơn trớn khắp cơ thể cô, đôi môi không mất đi sự dịu dàng mập mờ hôn lên xương quai xanh nhẵn nhụi nhạy cảm của cô, ngón tay thon dài chậm rãi trên người cô trêu đùa. Đang trong cơn buồn ngủ Lạc Tích Tuyết cảm thấy trên người cô như có cảm giác nóng ran bị khơi dậy, cô nghi ngờ mở mắt ra, khi đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thiên Uy thì hồn phách cô như bay lên tận trời cao. Em trai sao lại ở trên giường của cô? Cô nhớ rõ tối qua hắn đã đi rồi mà? Cô nhất thời kinh hô lên tiếng, cơn buồn ngủ nhất thời biến mất hoàn toàn, lập tức thanh tỉnh lại. Thời điểm cô muốn đẩy hắn ra thì Lạc Thiên Uy lại nhanh chóng đè cô xuống lại. Hắn dùng nụ hôn mãnh liệt chặn miệng của cô lại, lưỡi mau lẹ chui vào trong miệng của cô, cường bách quấn lấy chiếc lưỡi thơm của cô, lật khuấy dây dưa, không cho cô chút tránh né nào. Tay của hắn dao động lên xuống, hơn nữa yêu thích trước ngực mềm mại của cô, bắt đầu cách lớp vải mỏng manh vuốt ve qua lại, càng về sau nụ hôn càng nóng bỏng, toàn thân giống như bị lửa đốt. Ngón tay của hắn chẳng biết từ lúc nào đã cởi từng cút áo trên ngực cô ra, đầu ngón tay mập mờ cợt nhã, cô cảm thấy một chút lạnh lẽo trước ngực, áo bị hắn cởi ra phân nửa. "A? Em...Ưm..." Lòng của Lạc Tích Tuyết hốt hoảng vô cùng, cô sợ hãi nhìn hắn, trong đại não nháy mắt trống rỗng. Cô lại một lần nữa bị em trai của cô cưỡng hôn, muốn cùng cô làm chuyện như vậy? Cô một chút hô hấp cũng không có, cô không phải đang gặp ác mộng chứ? Nhất định là ác mộng, không sai nhất định là như thế bằng không cô sẽ rất sợ. Trong lòng cô rất kinh hoảng, trên mặt không nhịn được sự khó chịu, Lạc Tích Tuyết dùng toàn lực để phản kháng, hốc mắt không tự chủ đã ướt át. Lúc cô không thể thở được nữa thì Lạc Thiên Uy mới lưu luyến buông cô ra. Hắn cúi đầu, nhìn hai mắt đẫm lệ của cô, thở gấp liên tục trong mắt đối với hắn không có gì ngoài căm hận và bài xích thì tim của hắn xẹt qua tia đau đớn vô cùng, thì ra đối với hắn cô một chút cảm giác cũng không có. Hắn che đôi môi đỏ mọng của cô lại, có chút phiền não nhìn cô:"Đừng có gọi, chẳng lẽ em muốn cho tất cả những người trong căn nhà này biết chúng ta giờ đang làm gì sao?" Thân thể cô cứng đờ, lập tức ngậm miệng chặt lại. Cô không thể, tuyệt đối không có khả năng làm cho bất cứ ai thấy tình trạng em trai đang hôn cô ám muội trên giường như thế này. Cô không quên lời cha đã cảnh cáo càng không quên một lần kia cha nhìn thấy em trai ở trên giường của cô, không hề hỏi qua lý do đã cho cô một bạt tai. Lạc Tích Tuyết bị hắn dọa làm cho hồn bay phách lạc, cô vội lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, cô tuyệt đối không để cho người khác biết chuyện này. Lạc Thiên Uy hài long nhìn cô ưng thuận, hắn cúi đầu không cố kỵ bắt đầu gặm cắn vành tai cô, dung đầu lưỡi liếm xung quanh vành tai oánh nhuận. Than thể cô run lên kịch liệt, sắc mặt cực khó coi, nhìn chằm chằm em trai đang chìm đắm trong nụ hôn với cô, không kìm được nữa khẽ run lên một cái, nước măt chảy xuống lần nữa, cô thật sự khó hiểu, hắn tại sao lại đối với cô như vậy. “Em tại sao lại muốn làm như thế này?Chị là chị của em mà?”Cô không thể bật thốt nên lời. Là trả thù sao?Bởi vì mẹ cô chiếm đoạt cha làm mẹ hắn ôm hận mà chết? Nhưng cha đã đem tất cả tình thương của một người cha dành cho hắn rồi mà, có hận thì chính cô hận hắn mới đúng chứ, vì hắn mà cô phải cưới một người đàn ông mà mình không hề yêu thương, liệu hôn nhân không có tình yêu có ích gì không? “Hừ! Chị sao?Tôi yêu em, vì em mà điên lên, tình yêu tôi dành cho em không thua kém bất kỳ ai, tại sao tôi lại không có được em?”Lạc Thiên Uy vừa nghe đến chữ “chị” thì không khỏi càng them tức giận. Hắn ghét cô dung mối quan hệ này làm cái cớ, để hắn mất đi tư cách yêu cô, mặc dù cô là chị của hắn thì hắn cũng sẽ yêu cô như vậy. Lật người lại hắn đem Lạc Tích Tuyết đè xuống phía dưới, hướng về trước ngực của cô mà hôn. “A, không cần, van cầu em không nên làm như vậy!” Ý thức được ý đồ của Lạc Thiên Uy nên cô trở nên khần trương hơn, cô đưa tay đẩy cả người hắn ra, thanh âm mang theo sự cầu xin rõ rang. Vì sao sự tình lại trở nên như vậy? Lạc thiên Uy, hắn rõ rang là em trai của cô nhưng sao phải quấy rầy cô như thế này? “Em rất chán ghét tôi đụng vào em sao?”Lạc Thiên Uy dừng mọi động tác lại, dung ánh mắt thâm thúy nhìn cô, trong long không khỏi cảm thấy thất bại chưa từng có. Cô đối với Tiếu Vũ Trạch mội chút khước từ cũng không có còn chủ động ôm hôn hắn, còn đối với hắn thì lại chán ghét cùng bài xích vô cùng, chẳng lẽ trong long cô hắn không đáng để cho cô để ý dù chỉ một chút hay sao? Lạc Tích Tuyết cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm bang. Em trai của cô hỏi cô có phải chán ghét sự đụng chạm của hắn hay không?Cái vấn đề này còn phải hỏi sao? Cô không ghét hắn nhưng cô không thể tiếp nhận những hành động đụng chạm này của hắn được. “Em là em của chị chúng ta không thể có những hành động như thế này được” Trong mắt của cô hiện lên tầng hơi nước, dung ánh mắt bi thương nhìn Lạc Thiên Uy, đáy long cảm thấy thật nặng.Bọn họ đang làm cái gì đây? “Lại em trai chẳng lẽ trừ lý do này ra em không có lý do nào để cự tuyệt tôi nữa sao?” Lạc Thiên Uy cảm thấy lòng có chút chua xót, hắn không muốn cô là chị của hắn. Lạc Tích Tuyết co ro thân thể tựa vào bên giường, cô cố gắng ổn định nhịp tim của mình, nước mắt trào ra lại bị cô nuốt trở lại. Mặc dù không muốn nhưng cô cùng với em trai nhất định phải có một lần nói chuyện rõ ràng. “Thiên Uy, chị hiểu rõ em từ nhỏ sống ở Mỹ nên có thể tiếp nhận tư tưởng cởi mở hơn chị. Nhưng chị ở phương diện này rất truyền thống, chị chỉ muốn làm những chuyện như thế này với người mà chị yêu thương, chị không thể sau lưng bạn trai quan hệ lén lút như thế, nếu như em nghĩ muốn tìm sự kích thích hay mới mẻ thì em hãy tìm người khác, đừng đến quấy rầy chị nữa được không?” Lạc Tich Tuyết hy vọng những lời này sẽ giúp hắn hiểu ra nhưng lại khiến hai đầu chân mày của Thiên Uy nhíu lại càng chặt hơn, sắc mặt càng lúc càng khó coi. “Ai nói với em là tôi đối với em chỉ là vui chơi một chút? Em cho rằng đối với em chỉ là vui chơi tình một đêm, chiếm được thân thể của em để tìm kiếm kcish thích sao?” Rốt cuộc hắn nhịn không được nữa hướng cô mà hét lên. “Chẳng lẽ không đúng sao?” Lạc Tích Tuyết hỏi ngược lại. Lạc Thiên Uy bị cô chọc giận đến điên lên, trong mắt bừa gấp gáp vừa đau lòng. Tại sao cô lại không hiểu tim của hắn? chẳng lẽ cô không nhận ra là hắn thật tâm yêu cô sao? Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô thì tim hắn đã không khống chế được vì cô mà nhảy cẫng lên, đã mười năm rồi, hắn không bao giờ nhìn một người con gái nào khác ngoài cô, trong tâm trí hắn chỉ có bóng hình của cô thôi. “Tôi yêu em không phải tình cảm mà một người em trai dành cho chị gái, đây là tình yêu của một người đàn ông đói với người con gái mình yêu, tôi muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với em, phương pháp tốt nhất là cùng em kết hôn, cho nên em phải gả cho tôi”. Hắn vuốt ve mái tóc của cô khóe miệng khẽ nâng lên. “Cái gì? Em muốn cùng chị kết hôn?” Lạc Tích Tuyết quả thật không thể tin được, cô trừng con mắt thật to, thở gấp:”Không thể, chúng ta không thể làm như thế?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]