Ánh mắt sắc bén của Lạc Thiên Uy tù khi nhìn thấy Lạc Tích Tuyết đi vào phòng ăn cùng một người đàn ông lạ mặt thì liền trở nên thâm thúy hơn.
Nhất là người đàn ông này còn đưa tay nắm tay cô, đỡ cô ngồi xuống sofa, ánh mắt của hắn quả thật muốn giết người.
Đáng chết, người con gái này một chút cảnh giác cũng không có sao? Bị người ta sờ mó như vậy mà cô một chút phản kháng cũng không có. Còn hắn chỉ cần đụng nhẹ là cô đã khóc nấc lên rồi.
Thật ra thì không phải Tích Tuyết không cảm nhận được tay của Hàn Diệp Thần đang đặt ngang hông của cô, trên thực tế cô cảm thấy không được tự nhiên, rõ ràng trên bàn ăn có thể ngồi đối diện nhau nhưng hắn lại lôi kéo cô ngồi chung phía với hắn.
Nói chung bọn họ không phải rất quen nhau, nếu không phải vì danh nghĩa vợ chưa cưới thì tính đúng ra bọn họ gặp nhau tổng cộng còn chưa tới năm lần.
Năm lần mà thôi, đừng nói là ngồi cùng một phía ăn cơm thân mật như vậy mà ngay cả cái nắm tay cô cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
“Cái đó, Hàn tiên sinh’ rốt cuộc không nhịn được nữa, cô lên tiếng nhắc nhở hắn.
“Gọi anh là Thần” Ánh mắt Hàn Diệp Thần sang quắc nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, nhích lại gần cô, hơi thở nóng rực phun trên gò má của cô.
Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết cứng đờ, trong lòng dâng lên sự chán ghét, cô nhích thân thể ra xa, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:” Thần, anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-em-dam-bo-tron/1386874/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.