Sáng sớm, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên bóng dáng của hai thân thể đang ôm nhau trên giường.
Lạc Tích Tuyết lật người, vô ý thức duỗi lưng một cái, lại sờ bên cạnh một cái cô cảm thấy có gì đó rất ấm áp, là quản gia Ngô mới đổi cho cô một cái gối ôm mới sao.
Đôi mắt mông lung còn hơn buồn ngủ của cô mở ra, lúc này mới phát hiện thứ cô đang sờ là lồng ngực của một ngừoi đàn ông, mà theo lồng ngực của hắn tầm mắt của cô di chuyển lên trên.
"A a a...................."
Cô phát ra một tiếng la thất thanh, mắt mở to hết cỡ, thiếu chút nữa làm cô té xuống giường rồi.
Lạc Thiên Uy, sao hắn lại ngủ trong phòng của cô?Mà càng làm cho cô không thể tin được là bọn họ còn ôm nhau ngủ trên cùng một giường, hai người bọn họ cứ như vậy ôm nhau suốt đêm sao.
Mắt Lạc Tích Tuyết trừng thật to, thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ, việc này làm cho cô nghĩ đến hôm cô ở khách sạn cùng Lãnh Khinh xảy ra chuyện ấy.
Nhưng ít ra Lãnh Khinh là người xa lạ, cùng lắm là cô thất thân mà thôi, nhưng Lạc Thiên Uy thì không như thế. Hắn là em trai của cô, hai người bọn họ nằm ngủ chung còn ra thể thống gì nữa.
Lạc Tích Tuyết cơ hồ không dám nghĩ đến hậu quả, sắc mặt trắng bệch một hồi, hít thở sâu, đẩy mạnh Lạc Thiên Uy bên cạnh.
"Lạc Thiên Uy, em tỉnh dậy cho chị, làm sao em lại ở trong này?"
"Chớ quấy rầy, quản gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-em-dam-bo-tron/1386849/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.