Thanh âm hoảng sợ từ trong phòng khách vang lên.
"Em" Lạc Tích Tuyết vội vàng dùng đôi tay che ở trước ngực mình, không thể tin nhìn hành động ác liệt của đứa em trai này, trong mắt chứa đầy oán giận cùng nộ khí.
Cô quả thật không thể tin được, cô cùng với em trai cùng cha khác mẹ lại đang trong nhà công khai xé quần áo của cô.
Lạc Tích Tuyết toàn thân co quắp lại, sắc mặt trắng bệch, Lạc Thiên Uy, đến tột cùng thì hắn muốn làm gì đây.
Lạc Thiên Uy sắc mặt không thấy hổ thẹn đâu hết, một tay hắn dùng sức đem toàn thân cô dán chặt vào trong cơ thể hắn. ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt của cô một cách mập mờ.
Thân thể Lạc Tích Tuyết giống như có cái gì nặng nề đụng phải, cô kinh hãi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tựa nhe điêu khắc của em trai mình, trong lúc nhất thời quên mất giãy dụa.
Ngay tại lúc này Lạc Thiên Uy nắm cằm của cô, ánh mắt tĩnh mịch nhưng nóng rực, tầm mắt hắn rơi trên cánh mội đỏ mọng mê người của cô, ngay sau đó nở một nụ cười tà mị, nghiêng người nhắm ngày môi cô mà hôn.
"Các người đang làm cái gì vậy?" Một thanh âm kinh hãi vang lên.
Lạc Thiên Uy không vui chau mày, không tình nguyện mà buông Lạc Tích Tuyết ra, dừng lại động tác còn đang dang dở.
Mà Lạc Tích Tuyết giờ phút này cũng hoàn hồn lại, cô chỉnh lại quần áo, hướng nơi phát ra âm thanh mà nhìn người đang đứng.
Chỉ thấy mẹ kế Lam Thư Đình đang khiếp sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-em-dam-bo-tron/1386842/chuong-35.html