"À? Việc đó..."
Lạc Tích Tuyết chớp chớp hàng mi như cánh bướm, tròng mắt trong suốt luống cuống, vốn đã cố hết sức để đè nén uất ức nhưng em trai cô lại hỏi như vậy làm cô thiếu chút nữa nước mắt lại trào ra.
"Tối hôm qua chị định nghe điện thoại của em không sẽ trở về, không ngờ lại..." Mặc dù cô rất kiên cường ngăn nước mắt không rơi xuống nhưng nói đến đây cô rốt cuộc không nói được nữa. Chẳng lẽ muốn cô nói cho em trai biết là tối hôm qua cô bị người ta bỏ thuốc rồi nảy sinh quan hệ với người đàn ông khác sao?
"Sau đó thì sao?" Lạc Thiên Uy trên mặt có vẻ bí hiểm hỏi, hắn càng tiến lại gần cô, môi mỏng cách gương mặt của cô chỉ trong một cự ly ngắn, hắn có thể nghe được tiếng tim đập nhanh của cô.
LẠc Tích Tuyết né tránh ánh mắt của em trai, đây là chuyện khó mở miệng lại bị em trai ép hỏi như vậy làm cô không biết phải làm sao, cô đưa tay chống lên lồng ngực của hắn noi:"Em... đừng đứng gần chị như vậy!"
"Lạc Tích Tuyết, rốt cuộc hôm qua cô đi nơi nào?" giọng nói lãnh khốc của Lạc Thiên Uy đột nhiên nâng lên một âm lượng, thấy cô ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói hết câu làm cho hắn mơ hồ đoán được nhất định có chuyện gì đó xảy ra.
"A, em đừng nói lớn tiếng như vậy có được không?" Lạc Tích Tuyết vội vàng che miệng của hắn lại, khẩn trương hướng bốn phía nhìn một chút, tùy tiện viện lý do tránh hắn:"Chị... chị tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-em-dam-bo-tron/1386840/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.