“Nghe không?”
đôi mắt chim ưng của Lạc Thiên Uy nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp ngang tàng.Cô có nghe lầm không, em trai của cô lại yêu cầu cô không được hôn ngườiđàn ông khác.
Việc này là hắn dùng danh nghĩa em trai của cô quan tâm cô hay là…Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, giương đôi mắt trấn địnhhướng về hắn nói:”
Chị lớn như vậy rồi, cùng bạn trai của chị hôn môi làchuyện rất bình thường, em không cần quan tâm, đi ra ngoài đi”
.Mi tâm Lạc Thiên Uy bỗng nhiên nhíu chặt lại, khuôn mặt tuấn tú hiện lênkhí tức âm lãnh, hắn cứ như vậy chăm chú nhìn cô, tựa hồ rất bất mãnnhưng không có nói ra, chỉ là conmắt u ám tại trong ánh sáng yếu ớt nàylại càng thêm lạnh lùng.Lạc Tích Tuyết khẩn trương không dám nhìn hắn,, chẳng biết tại sao Lạc Thiên uy ít nhiều cho cô cảm giác sợ hãi,nghĩ như thế nào cũng không đúng tại sao đêm thứ nhất mới về nước hắnlại đến phòng cô không chịu rời đi.Nếu hắn không đi thì bọn họcũng không thể cả đêm đều đứng trong cùng một phòng được, suy nghĩ mộtlát Lạc Tích Tuyết quyết định chính mình rời khỏi căn phòng này trướcvẫn hơn.Đi vào phòng khách, Lạc Tích Tuyết không thể nào ngủđược, Lạc Thiên Uy 10 năm trước và 10 năm sau không có điểm nào giốngnhau cả.Chân trời vạch ra ánh sang ban ngày, Lạc Tích Tuyết chợp mắt được một chút đã bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc.Hôm nay cô phải học hai môn tại khóa học, cô thế nào cũng phải lên lớp.Cô dụi dụi mắt, không tình nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/72438/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.