“Tích Tuyết,em có khỏe không?”
Tiếu Vũ Trạch con mắt thầm trần nhìn Lạc Tích Tuyết,hai đầu lông mày có một tia ý, do dự hồi lâu mới hỏi thẳng.Lạc Tích Tuyệt nâng cặp mắt thanh tịnh lên, nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại:”
Em đương nhiên là tốt rồi, sao anh lại hỏi vậy?”
“Bác vừa mới tuyên bố em trai em là người thừa kế gia nghiệp, em chẳng lẽkhông chút nào để ý sao?”
Tiếu Vũ Trạch dừng một chút, thần sắc nghiêmtúc nhìn nàng.Lạc Tích Tuyết chân mày giãn ra, bên môi hiện lênmột nụ cuời đạm mạc:”
Em vì sao phải chú ý? Hắn vốn chính là con trairuột của ba thì ba truyền lại sản nghiệp cho hắn là chuyện rất bìnhthường mà”
.“Dù sao thì hắn cũng chỉ là đứa con riêng do một người phụ nữ không rõ lai lịch sinh ra thôi, em mới chính là người thừa kếchính thức, huống chi năm đó lúc mẹ em gần mất không phải bá phụ hứa sẽđem toàn bộ gia nghiệp giao lại cho em đó sao?”
Tiếu Vũ Trạch bóp chặtđôi vai gầy yếu của Tích Tuyết, có chút bất bình tức giận nói với nàng.
Lạc Tích Tuyết sắc mặt không chút thay đổi, bên môi nở ra một nụ cười hơingưng lại, nhắc tới mẹ trong lòng của nàng có chút cảm giác đau lòng.
Năm đó lúc mẫu thân sắp qua đời, phụ thân tại đầu giường đã hứa sẽ chiếu cố nàng, còn muốn đem toàn bộ gia sản nhà họ Lạc trao lại cho nàng.
Chỉ có điều mẹ qua vừa qua đời không bao lâu thì cha đã cưới mẹ kế, về sau còn trăng hoa bên ngoài.
Nàng không phải không biết kể từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/72435/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.