Đêm tĩnh lặng, chung quy cũng dễ khiến cho người ta nhớ lại những ký ức đã qua.Hình dáng của Lạc Thiên Uy đứng lẳng lặng trong bóng tối dưới ánh đèn mờ ảo.
Tay kẹp lấy điếu xì gà, nhàn nhạt thở ra vòng khói đem hắn phát hạothành người đàn ông ma mị.Đứng trên ban công của biệt thự, ngắmnhìn toàn thành thị trên không, những ngọn đèn giống nhau hỗn loạn thành một đoàn, thế nhưng lòng hắn lại ở nơi nào.“Tuyết nhi, tôi rấtnhớ em!”
Trong mắt hắn có gì đó quang mang khó hiểu.
Một hình ảnh xinhđẹp phủ đầy bụi cất giấu sâu trong lòng hắn, giờ lại nổi lên trong đầuhắn.Bốn năm suốt 1268 ngày trôi qua, hắn đối với cô nhớ thương từng ngày từng ngày, càng gia tăng mãnh liệt chứ chưa từng ngưng lại.Mặc dù trong bốn năm này, hắn có vô số nữ nhân, đã từng tận hưởng qua baocơn hoan lạc nhưng trong mắt hắn, nội tâm ngoại trư cô, cho tới giờ chưa hề có qua một người đàn bà nào.Hắn yêu cô nhiều như vậy, chỉ tiếc cô không những không yêu hắn mà còn rất rất hận hắn.“Em so với cô ta thì sao?”
Trì Nhược Huân bọc tấm chăn mỏng, chẳng biết từlúc nào đã đứng sau lưng Lạc Thiên Uy.
Từ phía sau ôm lấy eo hắn, ngữđiệu ngả ngớn hỏi.“Cô có thể đi.
Quan hệ của chúng ta dừng ởđây!”
Lạc Thiên Uy hở hững liếc nhìn người phụ nữ yêu mị, ném ra một câu nói lạnh như băng làm trái tim cô đông đá vì lời nói ấy.TrìNhược Huân sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Cô kêu rên nói: “Vì cái gì? Chủ nhân, ngài tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/72429/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.