Thức ăn đầy bàn, thơm ngào ngạt, Lạc Tích Tuyết cách vài mét vẫn có thể ngửi thấy.
Cô khoanh tay, đi tới cạnh bàn ăn, Tiếu Vũ Trạch giúp cô kéo ghế, đưa bát đũa đến cho cô.
"Đói bụng lắm sao?, mau ăn đi!" Tiếu Vũ Trạch gắp cho cô vài món ăn cô yêu thích, lại đem bao lớn bao nhỏ những thứ mua được ở siêu thị nhét vào trong tủ lạnh.
"Anh cũng đến đây ăn chung đi."
Lạc Tích Tuyết mỉm cười, chủ động đi tới giúp anh.
"Uh, được."
Tiếu Vũ Trạch làm xong, vào phòng vệ sinh rữa tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lạc Tích Tuyết: "Tích Tuyết, ăn đi, chớ đói bụng."
Trong lòng Lạc Tích Tuyết cảm thấy ấm áp, cô gật đầu một cái, rồi bắt đầu ăn thức ăn, Tiếu Vũ Trạch không có động đũa, chỉ vội vàng gắp thức ăn cho Lạc Tích Tuyết, cố gắng để cho cô ăn thật nhiều.
Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng khuyên anh cũng ăn một chút, chợt, thấy một bàn tràn đầy những món ăn đặt ở trước mặt cô.
Tiếu Vũ Trạch chống lại ánh mắt của cô, giọng nói không che giấu được quan tâm, lại mang theo mập mờ: "Những thứ này nếu để anh ăn hết, em không phải sẽ rất ốm sao? Thế thì ôm làm sao cũng chỉ là một đống xương."
Mặt của Lạc Tích Tuyết chợt cháy rực, từ lúc nào thì anh Vũ Trạch cũng học được người ta cách nói giỡn, trước kia bản thân anh luôn im lặng, bọn họ chỉ cố gắng mà ăn, hiện tại anh cứ nhìn cô mà không ăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/1869507/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.