Trong thời khắc mành treo chuông, Lạc Thiên Uy quên mình xông ra, đưa tay kéo hai mẹ con cô vào lồng mình.
Một nhà ba người cứ như vậy cùng nhau rơi xuống đất.
Chỉ nghe "rắc rắc" một tiếng, xương cốt đứt gãy.
Lạc Thiên Uy té gảy chân, nhưng vợ anh và con đang nằm trong ngực anh thì vẫn bình yên vô sự.
Máu theo khóe miệng của anh mà chảy xuống, dưới chân chết lặng.
Khi Băng băng nhìn thấy những vệt máu tươi đầm đìa quanh người anh, bị dọa sợ, bé chẳng thể ngờ anh lại chiến đầu quên mình, cứ thể nhảy xuống để bảo vệ bé và mẹ.
"Ba!!" Chẳng biết tại sao, hiện tại bé chỉ muốn trốn vào trong ngực Lạc Thiên Uy, để anh bảo vệ bé.
Thân thể Lạc Thiên Uy chấn động, đem một tia khó tin nhìn con gái: "Con kêu ba là gì?"
"Ba, con rất sợ hãi!" Băng băng chưa tỉnh hồn ôm lấy Lạc Thiên Uy, mới vừa rồi khi bọn họ cùng rơi xuống, trái tim nhỏ bé của bé nhảy bùm bùm.
Tuy chỉ cách hai tầng lầu, nhưng với một đứa bé chưa đầy ba tuổi thì đây chính là một cơn ác mộng
"Có ba ở đây, không phải sợ…" Lạc Thiên Uy ôm chặt lấy con gái, lần đầu tiên con gái gọi mình là ba, mặc dù câu này gọi hơi muộn, nhưng đối với anh mà nói cũng là hạnh phúc vô chừng.
Vì câu nói này của con gái, anh có hy sinh như thế nào cũng đáng giá!
Băng Băng co rúc trong ngực Lạc Thiên Uy, chợt ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Thiên Uy bị thương trên đùi, vết thương chảy ròng ròng, không nhịn được mà khóc lên:
"Ba chảy máu, ồ ồ ba, con thật sợ"
"Đừng khóc, đừng khóc, con gái ngoan, ba không có việc gì, bị thương nhỏ, không sao cả, ngoan, đừng khóc!"
Lạc Thiên Uy ôm Băng Băng, vỗ nhè nhẹ vào bả vai bé, giọng nói cực kỳ dịu dàng.
Thấy con gái nhỏ đang lo lắng cho mình, trái tim trào lên một tia ấm áp, cha con tình thâm, huyết mạch tương phùng, không gì có thể ngăn cản được.
Lãnh Khinh Cuồng đứng một chỗ cách đó không xa, nhìn màn này, tâm chợt đau thắt.
Băng Băng rốt cuộc cũng biết Lạc Thiên Uy là ai, hai người bọn họ thủy chung là cha con, hiểu lầm sớm muộn gì cũng được tháo gỡ.
"Lạc Thiên Uy, anh không sao chứ? Có muốn tôi đưa anh vào bệnh viện hay không!" Anh đi tới, đỡ Lạc Thiên Uy dậy.
Lạc Thiên Uy dùng một chân chống đỡ, cắn răng lắc đầu một cái: "Tôi còn chống đỡ được, cậu đi xem Tích Tuyết thế nào đi."
Lãnh Khinh Cuồng gật đầu một cái, đi tới trên cỏ thăm dò xét hơi thở của Lạc Tích Tuyết.
"Cô ấy đã hôn mê, tôi đi lấy xe đưa các người đến bệnh viện."
Lãnh Khinh Cuồng vội vàng giúp một tay.
Trong bệnh viện, các bác sĩ lập tức tiến hành sơ cứu cho Lạc Tích Tuyết.
Lạc Thiên Uy cũng bị mang đến ngoại khoa, băng bó vết thương.
Khi anh xử lý xong trên đùi của mình, được Uy Mục đẩy anh đến gặp Lạc Tích Tuyết, Lãnh Khinh Cuồng đang đợi anh trước cửa phòng bệnh.
Bác sĩ đi ra, hướng về phía hai người đàn ông tỏ vẻ giận dữ: "Các người nói xem đã xảy ra chuyện gì? Chơi cái gì không chơi, học người chơi nhảy lầu?!"
Lạc Thiên Uy cùng Lãnh Khinh Cuồng nhìn nhau một cái, cũng có chút cảm thấy ngượng ngùng.
Bác sĩ đẩy mắt kính lên, tiếp tục nói: "Vị tiểu thư này, cô ấy chỉ bị kích thích, khôi phục đã rất khó khăn, các người còn khiến cô ấy kích thích thêm? Lần này coi như các người vận khí tốt không có việc gì, lần sau cũng không biết có thể cứu được hay không."
"Thật xin lỗi bác sĩ, khiến ông phiền toái rồi, về sau chúng tôi sẽ chú ý!" Lãnh Khinh Cuồng vội nhận lỗi với bác sĩ, trong lòng anh cũng cảm thấy có lỗi, nếu không phải anh tự dưng tìm đến Lạc Tích Tuyết, thì sẽ chẳng xảy ra chuyện này.
Chủ ý của anh là không để cho Lạc Tích Tuyết bị thương, lại không ngờ tới, kết quả lại để cho cô bị tổn thương nặng hơn.
Bác sĩ trợn mắt nhìn hai người đàn ông này một cái,"Hiện tại bệnh nhân không sao, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, hai người các anh, ai là chồng có cô ấy thì đi theo tôi lấy toa thuốc?"
"Bọn họ đều là ba cháu!" Lạc Thiên Uy còn chưa kịp mở miệng, Băng Băng phía sau lưng anh đã lên tiếng trả lời trước.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt, bày ra vẻ mặt như xem kịch vui, một cô gái hai người chồng, mới nghe lần đầu, khó trách khiến cô gái kia phải nhảy lần? Đàn ông còn ghen nhiều hơn phụ nữ nữa
Lãnh Khinh Cuồng chủ động đi theo bác sĩ để lấy thuốc, Lạc Thiên Uy mang theo con cùng đi vào phòng thăm Lạc Tích Tuyết
Lạc Tích Tuyết nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, giống như một thiên sứ khiến người ta đau lòng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tỉnh dậy, cô cảm thấy nhức đầu khinh khủng.
Lạc Thiên Uy đưa đôi mắt sáng rực, vội vàng ôm lấy cô: "Tích Tuyết, em tỉnh rồi sao?"
"Thiên Uy, em nói cái gì thế? Em là em trai chị, đương nhiên phải nhận ra em trai mình!" Lạc Tích Tuyết cười sờ sờ đầu của anh, giống như chị em thân mật vậy, nhưng lại thiếu thứ gọi là tình yêu.
Lòng của Lạc Thiên Uy co rút đau đớn, lại không thể nói thêm cái gì, chỉ dặn dò cô phải nghỉ ngơi thật tốt
Anh và cô yêu nhau, giống như đã là chuyện kiếp trước, chẳng lẽ đời này bọn họ nhất định chỉ có thể làm chị em?
Sau một ngày một đêm, Lạc Tích Tuyết ổn định lại bệnh tình, chân của Lạc Thiên Uy cũng đã khép lại.
Qua giữa trưa, ánh nắng mặt trời rực rỡ, hai đứa bé nô đùa trên thảm cỏ.
"Ba, chúng ta đi chơi bóng đi!" Băng Băng và Bùi Địch lôi kéo Lạc Thiên Uy chơi cùng hai bé.
Bởi vì chân thương, Lạc Thiên Uy không thể xuống đất, chỉ có thể dùng ta chơi đùa với con.
Hai đứa bé vây lượn bên cạnh anh, một nhà ba người vui vẻ và hòa thuận.
Trong phòng bệnh, Lạc Tích Tuyết đã ngủ say.
Lãnh Khinh Cuồng lặng lẽ đi đến bên giường cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, ở bên tai cô nỉ non: "Tích Tuyết, anh muốn đi, em nghĩ ra anh là ai chưa?"
Đáp lại câu hỏi của anh chỉ là không khí yên tĩnh, anh biết cô sẽ không trả lời anh.
Anh vươn tay ra vuốt ve mái tóc dịu dàng của cô, trong mắt toát ra vẻ không buông được: "Tích Tuyết, em biết không? Anh cứ nghĩ sẽ ôm lấy em như thế này, mãi mãi cho đến răng long đầu bạc!! Đáng tiếc, người có thể cho em hạnh phúc, thủy chung không phải là anh"
"Nếu như một ngày nào đó em nhớ ra tất cả, hi vọng em chỉ nhớ Lạc Thiên Uy là tốt rồi, không cần nhớ anh là ai, nếu như mà anh ở trong lòng em chỉ là vết nhơ, anh tình nguyện để em vĩnh viễn quên anh...anh sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của em!"
Nói xong câu nói này, Lãnh Khinh Cuồng nâng tay Lạc Tích Tuyết lên, đặt một nụ hôn lên đó, rồi an nhiên rời đi
Trên bầu trời hạ xuống một trận mưa to, Lãnh Khinh Cuồng mặc chiếc áo sơ mi đen, bước đi trong cơn mưa.
Anh nhìn về phía Băng Băng, đứa con gái của anh.
Đứa con anh nuôi từ bé đến lớn, anh không cam lòng rời khỏi bé? Nhưng em thật không phải là con ruột của anh, anh không thể ở bên cạnh bé vĩnh viễn.
Từ khi nhìn Lạc Thiên Uy phấn đấu quên mình nhảy xuống lầu, bảo vệ mẹ con họ, rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, trong chuyện gia đình bọn họ, anh chỉ là người ngoài cuộc.
Cho nên, sau này sẽ không gặp Băng Băng nữa, lần này cha nuôi thật muốn rời khỏi mẹ con bé.
Hi vọng lần sau gặp lại, mẹ con các cô vẫn sẽ khỏe mạnh và xinh đẹp!!
Lãnh Khinh Cuồng thu hồi cái ô, trong con ngươi thâm thúy thoáng qua một tia ưu thương mà ai cũng nhìn thấy.
Anh nghiêng người ngồi vào chiếc xe hơi màu đen, kiên quyết rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]