Máu tươi văng khắp nơi, tất cả mọi người đều kinh hãi, ngơ ngác nhìn hai người.
Một giọt, một giọt chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống trên mặt Lạc Tích Tuyết, trên người, trên tóc, khiến bụng cô đau thắt, tâm như có ai chia năm xẻ bảy.
Cô lập tức ngăn cản Lạc Thiên Uy tiếp tục thương tổn tới mình, nước mắt đã chảy ròng ròng: "Anh điên rồi? Anh có biết mình đang làm gì không?"
"Không phải em đang để ý đến quan hệ chị em của chúng ta sao? Hiện tại anh liền đổ máu, máu chạy hết rồi, em với anh sẽ không còn quan hệ!" Lạc Thiên Uy không hề chớp mắt chăm chú nhìn vào cô.
Lạc Tích Tuyết điên cuồng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt khó coi: "Không...
không nên làm như vậy, em không cho phép anh tổn thương mình!!"
Lạc Thiên Uy rung động tay, cầm dao găm lên, không chút do dự cắt thêm một đường nữa trên tay mình.
"Anh làm như vậy, em sẽ quan tâm sao?" Lạc Thiên Uy cười khổ, bóng dáng của cô đung đưa trước mặt anh, nhưng anh lại bắt không được: "Lạc Tích Tuyết, em còn quan tâm anh sao?"
Lạc Tích Tuyết kinh hoảng ôm lấy Lạc Thiên Uy: "Thiên Uy, không nên tổn thương mình như vậy, van anh, anh còn như vậy, lòng của em sẽ đau chết đấy!!"
"A.
."
Lạc Thiên Uy đột nhiên phát ra một tiếng tiếng kêu khổ sở, mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, đỉnh đầu lại nặng nề đau đớn, trời đất quay cuồng, mọi vật chung quanh đều không rõ ràng.
Lạc Tích Tuyết nóng nảy ôm anh, cô biết anh nhất định đã bị khí huyết tấn công, lập tức quay đầu kêu to: "Mau gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương!!"
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Lạc Tích Tuyết nóng nảy đứng ngoài cửa.
Lòng của cô đã nhảy lên tới cổ họng, Thiên Uy, nhất định anh không thể có việc gì, nhất định không thể!!
Cô bắt đầu có chút hối hận, chẳng lẽ cô đã làm sai sao, hại Thiên Uy, cũng hại chính cô.
Chỉ là cô thật không ngờ, Lạc Thiên Uy sẽ dùng phương thức cực đoan như vậy để giải quyết vấn đề, nếu như cô biết, cô nhất định sẽ không kích thích anh nữa.
"À, Bác sĩ, y tá, chồng tôi như thế nào?" Tống Khuynh Vũ nhận được tin tức cũng chạy tới bệnh viện, cô nóng nảy chạy đến hỏi bác sĩ.
"Chồng cô, vậy vị này tiểu thư là?" Mới từ trong phòng cấp cứu đi ra, bác sĩ không khỏi kinh ngạc: "Hai người, đến tột cùng ai là vợ của cậu ta?"
"Là tôi!" Hai cô gái đồng thời trả lời.
Bác sĩ chần chờ nhìn hai người, chậm rãi mở miệng: "Bệnh nhân bị kích thích rất lớn, những vết dao trên tay chảy máu rất nhiều, chỉ là một cánh tay coi như tạm ổn, từ nay về sau, xin hai người ngàn vạn lần đừng khiến anh ấy kích động nữa."
"Tôi hiểu rồi."
Lạc Tích Tuyết bận tâm gật đầu.
"Tốt lắm, bây giờ có thể đi vào thăm cậu ta rồi!" Bác sĩ nhường đường.
Lạc Tích Tuyết vừa định cất bước đi vào, Tống Khuynh Vũ đứng sau lưng cô hung hăng đẩy cô một cái: "Lạc Tích Tuyết, đều là do cô hại Thiên Uy ra thế này, cô có mặt mũi đi gặp anh ấy sao?"
"Chúng tôi còn chưa ly hôn, tôi là vợ của anh ấy, thăm anh ấy có cái gì không đúng!" Lạc Tích Tuyết ngước mắt, không khách khí đáp lễ mấy câu.
Nhìn thấy Tống Khuynh Vũ tức giận dậm chân, muốn đi vào, Lạc Tích Tuyết lại ngăn cản cô ta: "Chồng tôi cần nghỉ ngơi, cô vào sẽ khiến anh ấy tức giận, mời rời đi!!"
"Tôi đi?" Tống Khuynh Vũ trợn mắt, không thể tin nhìn cô.
"Không sai, tôi tin tưởng Lạc Thiên Uy muốn gặp tôi hơn là gặp cô!" Lạc Tích Tuyết sử dụng ánh mắt ý bảo Uy Mục kéo Tống Khuynh Vũ ra, cô xoay người vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh Lạc Thiên Uy vẫn còn ngủ mê man, đến đêm khuya anh mới tỉnh lại, không có rên rỉ, chỉ có những giọt mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống.
"Rất đau sao?" Lạc Tích Tuyết bắt tay anh lại, tay của anh lạnh quá, một chút cũng không có giống nhiệt độ người bình thường.
Lạc Thiên Uy mở to miệng, phát ra một chút âm thanh yếu ớt, Lạc Tích Tuyết nghe không rõ, nhưng cô đoán được anh đang nói gì.
"Anh hãy yên tâm đi, em sẽ ở đây với anh!" Cô nói lời cam kết.
Lạc Thiên Uy vui mừng vẻ ra nụ cười, giống như một đứa bé, lấy được kẹo ngọt vậy.
Lạc Tích Tuyết dụ anh uống thuốc, rồi còn ngồi bên cạnh gọt táo cho anh ăn.
Lạc Thiên Uy lẳng lặng nhìn cô, thâm tình nói: "Tích Tuyết, em là người phụ nữ anh yêu nhất, cũng là người phụ nữ duy nhất quan tâm đến anh, coi như em không yêu anh, cũng ở bên cạnh anh, đừng bỏ rơi anh, tựa như ngày trước"
Lạc Tích Tuyết không nói một câu, nhưng tiếp thu tất cả lời nói cho anh, nước mắt lặng lẽ rơi thấm ướt chiếc giường đơn.
Cô cũng yêu anh, yêu anh chẳng ít hơn anh yêu cô
Chỉ là lúc hai người ở chung một chỗ, không phải chỉ cần yêu là được.
Anh có thể không so đo với ánh mắt của người ngoài, nhưng cô nhất định phải đè nén khát vọng của mình, một chữ cũng không thể nói!
Bởi vì cô là chị, cô nhất định phải lý trí, phải tỉnh táo, cô không thể tiếp tục đi theo con đường sai lầm của em trai.
Cô để lại đứa bé trong bụng, chính là việc duy nhất cô có thể làm cho anh.
Nói xong, Lạc Thiên Uy đã chìm vào giấc ngủ, Lạc Tích Tuyết đem chăn đắp kín cơ thể anh, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Bóng đêm tràn ngập, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không nhìn thấy đường ra của mình.
Đến tột cùng phải làm sao? Mới có thể làm cho tất cả mọi người không chịu đến tổn thương? Cô không biết.
Cô muốn gọi điện thoại cho Lãnh Khinh Cuồng, nhưng anh tắt máy.
Cô có chút ngoài ý muốn, đây là điện thoại di động riêng của anh, cho tới bây giờ chỉ mở vì cô, hôm nay làm sao tắt máy?
Lòng cô có chút mơ hồ lo lắng, cô còn tự an ủi mình, có thể là Lãnh Khinh Cuồng bận chuyện gì đó.
Sáng sớm thức dậy, Uy Mục đã mang đến cho cô ý đồ dùng hằng ngày, Lạc Tích Tuyết đang ở trong bệnh viện chăm sóc Lạc Thiên Uy.
Nghe ý tứ trong lời nói của Uy Mục, Tống Khuynh Vũ vốn định nương nhờ nhà bọn họ không đi, hiện tại Lạc Thiên Uy lại mới vừa vào viện, không thể để cho anh kích động.
Có Lạc Tích Tuyết ở bên người anh, tinh thần Lạc Thiên Uy tốt hơn rất nhiều.
Mỗi ngày cô đều đúc anh ăn, giúp anh rửa mặt, đọc báo cho anh nghe, có lúc còn giúp anh thay quần áo, thuận tiện dùng khăn lông ấm lau mồ hôi cho anh.
Da thịt của anh là một màu đồng sáng loáng, cơ bắp không đẩy đà lại không khoa trương, chứng tỏ anh là một người đàn ông cường tráng.
Trên người anh có rất nhiều vết thương, nhưng sẽ không để cho người ta cảm thấy khó coi, ngược lại càng khiến cho anh có thêm nhiều sức quyến rũ.
Lạc Tích Tuyết tỉ mỉ giúp anh lau thân thể, khi lau đến cánh tay bị thương của anh, nhìn thấy anh cắn răng, chân mày nhíu chặt.
"Làm cho anh đau hả?" Lạc Tích Tuyết nhẹ giọng hỏi, cô cảm thấy lực tay mình đã nhẹ hết mức có thể.
Lạc Thiên Uy không nói gì, nhưng đột nhiên kéo qua Lạc Tích Tuyết lại, khiến cô không kịp phản ứng, liền bị anh hôn lên hai bả vai, sau đó chiếm đoạt đôi môi cô.
Lạc Tích Tuyết vừa muốn tránh thoát, nhưng nghĩ tới trên cánh tay đầy thương tích của anh, sợ làm anh đau, liền để cho anh hôn, tùy ý liếm môi cô, mang theo những chơi đùa.
Hôn… hôn, cô cũng bắt đầu hôn mê, bị nụ hôn triền miên của anh làm cho tinh thần suy yếu, cẩn thận từng li từng tí đáp trả nụ hôn của anh, càng ngày càng kịch liệt, cho tới khi cô đem tay vò vào tóc của anh, theo những sợi tóc chạm vào gương mặt mê người của anh, da thịt của anh bóng loáng, nhẹ nhàng và khoan khoái
Mùi nước sát trùng biến thành mùi hương hoang ái, hai người đều lọt vào một nơi thiếu dưỡng khí khiến cơ thể hít thở không thông, ôm lấy nhau thật chặt, không xa không rời.
Cho đến khi những cảm xúc không giải thích được bị kẻ khác xông vào cắt đứt!
Lạc Tích Tuyết vội vã đứng dậy, sửa sang lại quần áo xốc xếch, lại phát hiện nút áo ngay ngực mình chẳng biết từ lúc nào đã bị Lạc Thiên Uy cởi ra, chỗ đó cao đến chết người, cô cài lại áo ngực của mình.
Rồi trừng mắt nhìn anh một cái, Lạc Thiên Uy lại cười xấu xa, khiến cô bất giác hổ thẹn.
"Hai người ….
các người….?" Tống Khuynh Vũ đứng ở cửa, nhìn bộ dáng thân mật của hai người, giống như cô là người ngoài cuộc.
Vẻ mặt của anh chẳng như người có lỗi, có tức giận, hơn nữa là nồng nặc không cam lòng.
"Các người là chị em ruột mà!!" Rốt cuộc cô ta rống lên, giống như đồ đạc của mình bị người ta lấy đi, cô ta căm hận nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết không nói gì, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, xoay người đi vào phòng vệ sinh chỉnh sửa lại quần áo.
Nhưng khi cô từ phòng vệ sinh đi ra, thế nhưng thấy Tống Khuynh Vũ nằm ở trên người của Lạc Thiên Uy, dùng phương thức mới vừa rồi hôn anh, hôn lên môi Lạc Thiên Uy.
"Rầm!!" Lạc Tích Tuyết như bị sét đánh, tâm giống như là xoắn vào một bể đau thương.
Mới vừa rồi Lạc Thiên Uy hôn cô, rồi lại hôn Tống Khuynh Vũ, anh coi mình là Hoàng đế sao, có thể nuôi mỹ nhân thành tam cung lục viện?
Cô tức giận đẩy cửa bước ra, liều mạng bỏ qua tiếng gào thét sau lưng Lạc Thiên Uy, sao đó đá cửa bỏ đi.
Dù là Tống Khuynh Vũ ép buộc anh thì thế nào, hai người yêu nhau lại có thêm một người, cô không chịu nổi.
Muốn cô mỗi ngày đều nhìn thấy người phụ nữ khác đuổi theo chồng của mình? Còn không được nhắc nhở người phụ nữ đó, bọn họ là chị
- em, có nên ở chung một chỗ không?, cô gái kia mới thích hợp bên cạnh Lạc Thiên Uy nhất.
Tiếp tục như vậy, cô sẽ hỏng mất.
Đi tới hành lang bệnh viện, Lạc Tích Tuyết cảm giác tâm tình buồn bực, lại không gọi điện thoại được cho Lãnh Khinh Cuồng, cô dứt khoát châm một điếu thuốc.
Vừa định hít một hơi, khói đột nhiên bị người rút đi.
"Cô mang thai, không thể hút thuốc lá!!" giọng của Thẩm Tâm Lam cơ hồ là mệnh lệnh.
"Mẹ" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn người tới, không biết tại sao cô ta lại quan tâm đứa bé trong bụng cô.
Thẩm Tâm Lam không có vòng vo, trực tiếp thuyết minh chủ ý của mình: “Lần này là tôi cố ý đến bệnh viện tìm cô, hiện tại Thiên Uy đã khôi phục hoàn toàn, tôi hi vọng cô cùng nó ly hôn!"
Mặt Lạc Tích Tuyết liền biến sắc, tâm giống như bị dao găm.
Thẩm Tâm Lam lạnh lẽo nói: "Tống Khuynh Vũ mới là đứa con dâu tôi muốn, cô ấy cũng sẽ không buông tay Thiên Uy, mà gia tộc của cô ấy cùng có thế lực, trong tương lai có thể trợ giúp cho Thiên Uy.
Nhưng cô thì sao? Cô cho nó được cái gì? Trừ tổn thương, chính là liên lụy, nếu để cho người ngoài biết cô là chị ruột của nó, vậy cơ nghiệp mà nó cực khổ tạo dựng bao năm nay, sẽ bị hủy trong chốc lát rồi!"
"Thật xin lỗi, con hiểu con mang đến rất nhiều tổn thương cho Thiên Uy, cho nên con càng không muốn rời anh ấy, nếu thế càng làm Thiên Uy tổn thương nhiều hơn!!" Tròng mắt Lạc Tích Tuyết u ám.
"Cô sai rồi, chỉ khi cô rời khỏi nó, tổn thương kia mới có thể biến mất!" ánh mắt Thẩm Tâm Lam lạnh lùng: "Bối Dạ Xức gửi thông điệp cuối cùng cho cô, nếu như ngươi không phải cùng Lạc Thiên Uy ly hôn, ông ta sẽ đem quan hệ chị em của cô và nó ra ánh sáng, đến lúc đó không chỉ cô phá hủy tương lai của Thiên Uy, mà còn phá hủy tương lai đứa trẻ trong bụng cô."
Lạc Tích Tuyết cắn môi, không nói.
Thẩm Tâm Lam lại nói: "Cô còn một người đàn ông tên là Lãnh Khinh Cuồng đúng không, anh ta đã bị Bối Dạ Xức bắt đi, chỉ khi nào cô và Lạc Thiên Uy chính thức ly dị, mới có thể chuộc Lãnh Khinh Cuồng về, cô cũng không phải hy vọng cô và Thiên Uy ở chung một chỗ, mà hại chết một người khác chứ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]