Edit: babynhox
Màn đêm che phủ mặt đất, mây trôi mù mịt, bóng cây lắc lư, ánh sao sáng trên trời tương khảm trên trời đêm, giống từng viên bảo thạch sang quý lại chói mắt.
Lạc Tích Tuyết đứng ở bên cửa sổ, nhìn lên ánh trăng mờ trên trời đêm đen tối, nhưng suy nghĩ lại bay xa.
Tiểu Bùi Địch dường như rất thích cô, gần như là một phút cũng không thể tách khỏi cô, ăn xong bữa sáng lại muốn cô chơi với cậu, mấy nữ giúp việc khuyên như thế nào cũng không kéo cậu đi được, mãi đến lúc trước khi ngủ cô kể ba câu chuyện xưa mới có thể dỗ được tiểu Bùi Địch đi ngủ, Ni Mã vào ôm đứa nhỏ đi.
Chẳng lẽ là cha con tâm linh tương thông, ba cậu thích cô, ngay cả con của hắn cũng thích cô?
Lạc Tích Tuyết xoa xoa thái dương, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, ứng phó xong người lớn còn dỗ đứa nhỏ, cô cũng không phải bảo mẫu bọn họ mời đến a.
Đi về phòng, lúc này thoáng hiện bóng dáng cao lớn đang ngồi trên sô pha trước cửa sổ, ánh trăng trong suốt kéo dài bóng dáng của hắn, nhưng Lạc Tích Tuyết lại nhìn thấy trên người hắn có một chút cô đơn.
Lúc cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông Chiêm Mỗ Tư này, khói trắng thuốc lá lượn lờ quanh người hắn, không còn tinh thần sắc bén của ngày xưa, trên người hắn lại có loại hương vị đau buồn không nói nên lời.
Lạc Tích Tuyết kéo kéo khóe môi, không muốn để cho mình càng suy nghĩ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/1869392/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.