Edit: babynhox
Lạc Tích Tuyết chớp chớp mắt, ngồi xổm người xuống, thân thiết kéo cậu bé ra.
"Cậu bé, sao em lại ở đây một mình, ba mẹ em đâu?" Cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt giống Lạc Thiên Uy, trong lòng phức tạp hỏi.
"Mẹ" Cậu bé dán khuôn mặt hồng hào lên trên đùi Lạc Tích Tuyết, hai tay ôm chặt lấy cô, còn đang cố chấp kêu cô là mẹ.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không đành lòng trách mắng cậu bé, đành phải kiên nhẫn nói: "Cậu bé, em nhận lầm người, chị không phải mẹ em."
"Nhưng mẹ rõ ràng là mẹ của con mà?!" Cậu bé ngẩng đầu chớp đôi mắt to đen nhánh, ủy khuất nói to.
Lạc đau tiếc tuyết nghi hoặc rơi vào trầm tư, trong đôi mắt phủ trên một đạo thần sắc lo lắng.
Cậu bé này cực kỳ giống Lạc Thiên Uy, miệng còn không ngừng kêu cô là mẹ, điều này không khỏi làm cho cô nhớ tới đứa con của cô và Lạc Thiên Uy.
Tuy đứa con đã mất, nhưng nếu cô sinh đứa bé, đoán là cũng sẽ bằng tuổi với câu bé này.
"Mẹ" Cậu bé thấy Lạc Tích Tuyết chỉ sững sờ nhìn cậu, cũng không nói chuyện với cậu, cậu bé liền vội vàng nôn nóng, không ngừng lắc lư cánh tay của Lạc Tích Tuyết, giống như đang tìm cách để cho cô chú ý đến.
"Cậu bé, em tên là gì?" Lạc Tích Tuyết không dễ dàng mới hồi phục tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn bé trai trước mặt.
Cậu bé vỗ vỗ gò má trắng mịn, hạ đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/1869385/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.