Lãnh Khinh Cuồng hướng về phía cô nhào tới, nâng gương mặt của cô lên, nhìn thấy cánh môi sưng đỏ của cô ánh mắt của anh ngay lập tức trở nên đỏ ngầu vô cùng tức giận.
“Đáng chết, em vậy mà để cho hắn hôn em? Em cùng hắn ta mới gặp mặt lần đầu tiên vậy mà đã có thể dâng hiến cho hắn ta rồi sao?”
Anh không có cách nào tiếp nhận, trong mắt không còn tia bất cần đời quen thuộc mà thay vào đó là sự thất vọng ê chề.
“Lãnh Khinh Cuồng, anh tỉnh táo một chút!”
Lạc Tích Tuyết nhìn thần thái cuồng loạn của anh chỉ sợ anh làm ra chuyện không hay nên cô muốn chạy trốn, lại bị Lãnh Khinh Cuồng từ phía sau nhanh hơn ôm lấy, hung hăng hôn lên môi cô.
Anh hôn cuồng loạn, hơi thở mãnh liệt, khiến Lạc Tích Tuyết cơ hồ thở không thông.
Anh đưa lưỡi liếm qua đôi môi anh đào của cô, lúc nhẹ lúc nặng ma sát môi của cô, hơi thở nóng rực vờn quanh gương mặt cô, ép Lạc Tích Tuyết không thể nào không mở miệng ra, lưỡi của anh nhân cơ hội linh hoạt trượt vào trong, chiếm hết khoảng không ngon ngọt trong khoang miệng của cô.
“Ưm, không cần….
ưm cầu xin anh!”
khuôn mặt của Lạc Tích Tuyết thất kinh, đôi mắt sáng ngời chẳng mấy chốc nhuốm màu sợ hãi, tâm loạn như ma.
Nhưng giãy giụa của cô chỉ càng phí công, sức của Lãnh Khinh Cuồng mạnh hơn cô gấp nhiều lần, cô không cách nào phản kháng được.
“Tích Tuyết cho anh…..”
hơi thở của anh ngày càng trở nên dồn dập, anh quấn quýt say mê cô, nụ hôn nóng bỏng như mưa rơi trước khuôn ngực của cô, cái trán, gương mặt.
Trong lòng Lạc Tích Tuyết là cảm xúc khó nói nên lời, nụ hôn này cùng nụ hôn với Lạc Thiên Uy hoàn toàn không giống nhau, nụ hôn của Lãnh Khinh Cuồng làm cho cô cảm thấy chán ghét, cô không có cách nào tự thuyết phục mình, cùng một người đàn ông mình không yêu không thể làm ra loại thân mật như thế này.
“Không cần!”
Thân thể của cô cứng ngắc, nước mắt cũng không chút tiếng động rơi xuống.
“Tại sao lại cự tuyệt? Em biết anh vẫn luôn khát vọng, nếu như yêu một người mà thân thể và tình cảm không thống nhất thì sao có thể gọi là yêu đây? Anh sẽ cho em biết rằng, ở phương diện nào anh cũng không thua hắn”
Ánh mắt của Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên bén nhọn hẳn lên, cường thế tiến tới gần thân thể của cô, Lạc Tích Tuyết cũng cảm giác càng ngày cô càng không thể thở được.
“Thật xin lỗi!”
Lạc Tích Tuyết bối rối nhìn anh, cũng là bất đắc dĩ quay đầu đi chỗ khác.
“Anh không muốn em xin lỗi, anh chỉ muốn em nói yêu anh, nói em yêu anh!”
Lãnh Khinh Cuồng thở hổn hến, ánh mắt cố chấp.
“Tôi..”
Lạc Tích Tuyết cắn môi, trong lòng càng thêm tự trách, cô có thể cảm thấy tình yêu và sự bao dung mà Lãnh Khinh Cuồng dành cho cô nhưng chính vì như vậy nên cô mới không muốn làm anh tổn thương.
Cô không thể lừa gạt lương tâm của chính bản thân, chỉ có thể áy náy cúi đầu:”
Thật xin lỗi!”
“Đủ rồi!”
Lãnh Khinh Cuồng cắn chặt hàm răng, cặp mắt đỏ ửng, tâm càng bị đả thương nhiều hơn.
“Tôi thống hận nhất là lời xin lỗi em nói với tôi, tôi không muốn nghe ba chữ này, tôi chỉ muốn biết, vừa rồi hắn ta có làm gì em không?”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, từ chỗ sâu nhất trong đói mắt anh nâng lên ngọn lửa kinh người.
Lạc Tích Tuyết bị khí thể của anh hù dọa, cô tránh né ánh mắt của anh không dám nhìn thẳng vào nó:”
Lạc Tích Tuyết căng thẳng, càng cúi đầu không dám đối diện với anh.
Anh đoán không lầm, cô thật sự cho hắn ta, ở trong không gian chật hẹp đấy, cô cùng với một người đàn ông xa lạ chỉ mới gặp qua có một lần xảy ra cái loại quan hệ thân mật đó.
Thấy cô trầm mặc anh nghĩ là cô chấp nhận, Lãnh Khinh Cuồng càng thêm điên lên.
Anh đối với cô vốn có hảo cảm, nhìn thấy quan hệ của cô cùng Tiếu Vũ Trạch anh vẫn không để ý mà vẫn công khai theo đuổi cô ngần ấy năm.
Hơn nữa trước khi cha nuôi qua đời đã đem cô giao cho anh, trên danh nghĩa cô vốn là vợ chưa cưới của anh, nhưng không vì vậy mà anh giới hạn tự do của cô, anh cho cô tự do để có thể quên người trong lòng sớm muộn cũng sẽ tiếp nhận anh.
Bây giờ nhìn lại, là anh tự giữ mình thanh cao quá sao, cô căn bản không có yêu anh ngược lại anh lại hoàn toàn dành trọn tình yêu của mình cho cô.
Mới vừa ở trong phòng ăn thấy cô mặc quần áo của Lạc Thiên Uy để mặc hắn ta ôm cô ra ngoài đáy lòng của anh như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua, vừa đau lại vừa rát.
Trong long của cô thủy chung vẫn không có anh, nếu không cô sẽ không nghĩ đến cảm nhận của anh mà cùng một người đàn ông khác làm loại chuyện đó.
“Nói cho tôi biết em rốt cuộc có cùng hắn ta lên gường hay không?”
Lãnh Khinh Cuồng ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi tới.
Lạc Tích Tuyết nhăn đầu lông mày, cùng anh làm rõ:”
Lãnh Khinh Cuồng, mặc dù trước khi chết ba có đem tôi giao cho anh, nhưng kỳ thật từ đầu đến cuối mối quan hệ của chúng ta không phải là hôn thê và hôn phu chân chính, chuyện riêng tư của tôi không nhất thiết phải nói cho anh biết”
“Em cho là chúng ta không phải là vợ chồng chưa cưới chân chính, cho nên em mới ở sau lưng tôi cùng với hắn ta lên giường?”
Lãnh Khinh Cuồng đem vấn đề nói trở lại.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy có chút nhức đầu, tại sao anh luôn miệng nói cô là vợ chưa cưới của anh, luôn nói như thể cô làm chuyện có lỗi với anh vậy.
Nhưng trên thực tế không phải như vậy, những năm qua cô cùng anh chỉ là quan hệ bạn bè bình thường cùng sống chung dưới một mái nhà cô không nghĩ ra lý do tại sao anh lại phải cuống cuồng lên như thế.
“Được rồi, tôi thừa nhận!”
Cuối cùng Lạc Tích Tuyết chi có thể thờ dài gật đầu thừa nhận
Cô cho ra nói thẳng ra như vậy thì anh sẽ không quấn ép cô nữa.
Ai ngờ những lời cô vừa mới nói ra xong làm cho không khí trong căn phòng lớn nhất thời chùng xuống.
Tròng mắt đỏ thẵm bi thương của Lãnh Khinh Cuồng nhìn chằm chằm cô, một giây sau, anh cúi đầu hung hăng hôn lên hai cánh môi hồng nhuận của cô.
Lạc Tích Tuyết sợ hãi vội vàng quay đầu đi, nhưng anh nhanh chóng nắm lấy cằm của cô, sau đó hung hăng nâng lên không chút nào thương hương tiếc ngọc.
“Không được”
Lạc Tích Tuyết la lên, ra sức đầy lồng ngực của anh.
Nhưng Lãnh Khinh Cuồng làm như không nghe thấy lời nói của cô, anh nhất thời bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang sợ hãi của cô lên đè ép cô ở trên giường, cường thế bá đạo mà xâm nhập, than thể của hai người gắt gao sát chặt vào nhau.
“Em đã không còn thuần khiết vậy thì hãy dùng thân thể của em bồi thường cho tình cảm mà tôi đã dành cho em bao năm qua đi”
Anh tức giận giày xéo đôi cánh môi của cô, trong mắt mang theo cuồng vọng không cho cự tuyệt, tận tình liếm mút đôi môi của cô, nuốt hết hô hấp của cô, như muốn đem khổ sở trong lòng bộc phát ra ngoài.
Cảm nhân được cô liều mạng giãy giụa, động tác của anh càng thêm điên cuồng, anh ra sức nắm lấy cằm của cô, đầu lưỡi đồng thời chui vào, cùng với chiếc lưỡi mềm mại của cô quấn quýt lấy.
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy một hồi khó thở, cô ra sức giãy giụa, lại sớm không có hơi sức.
Vào lúc này cô mới phát hiên ra Lạc Thiên Uy đối với cô có bao nhiêu dịu dàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]