Edit: Fannie93
Lạc Tích Tuyết còn chưa kịp kêu lên, Chiêm Mỗ Tư đã cúi đầu, hắn điên cuồng mút môi phấn hồng của cô, tinh tế lại kịch liệt gặm cắn, ngăn lại miệng của cô.
Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng trách cứ, đầu lưỡi hắn linh hoạt, nhân cơ hội chui vào trong miệng của cô, đuổi theo cái lưỡi thơm của cô, cùng với hắn dây dưa không nghỉ, tận tình thưởng thức hương thơm trong môi cô, cảm giác thân thuộc mà tuyệt vời, khiến hắn say mê thật sâu.
“Bảo bối, mùi vị của em thật mê người”
Chiêm Mỗ Tư kích thích nụ hôn nóng bỏng với Lạc Tích Tuyết, một mặt như mất đi lý trí, lặp lại thì thầm.
Lạc Tích Tuyết phân tâm nhìn sợ hãi, sợ hắn làm ra chuyện gì, vội vàng tránh ra khỏi hắn, thử trấn an nói: “Tôi còn có chuyện, đi trước”
“Đã khơi mào như vậy, đã muốn đi rồi sao?”
Chiêm Mỗ Tư đột nhiên đưa tay níu lại cánh tay nhỏ bé của cô, dùng sức kéo vào, đem cả người cô kéo trong ngực cứng rắn.
Lạc Tích Tuyết trong mắt thoáng qua nét kinh hoàng, lời nói vội vàng không có mạch lạc: “Tiên sinh, tôi không biết anh…anh nhận lầm rồi, mong anh buông tôi ra”
“Tôi biết rõ là em, em là bảo bối của tôi, là Tuyết Nhi của tôi”
Chiêm Mỗ Tư ôm chặt Lạc Tích Tuyết, bàn tay sờ soạng toàn thân cao thấp của cô, sau đó nâng mặt cô lên, nghiêm túc nhìn vào mặt cô.
“Anh nói cái gì?”
Lạc Tích Tuyết giật mình, cơ hồ khó tin,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/1869379/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.