Edit: babynhox
"Cút đi!" Lạc Tích Tuyết giận không kềm được quát.
"Bà xã.
."
Lãnh Khinh Cuồng ủy khuất nhìn cô.
"Ra ngoài!" Giọng điệu của Lạc Tích Tuyết cứng rắn lạnh lẽo, không có một chút chỗ trống để bàn bạc.
"Nhưng mà ba nuôi đã giao em cho anh rồi."
Lãnh Khinh Cuồng không đế ý nói ra sự thật.
Lạc Tích Tuyết quăng quăng môi: "Nhưng mà tôi không đồng ý."
"Anh mặc kệ, tóm lại em chính là bà xã của anh."
Lãnh Khinh Cuồng bắt đầu đùa giỡn vô lại, chặn ngang gắt gao ôm lấy Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết hoảng sợm vội vàng giãy dụa: "A! Anh không thể ôm tôi như vậy!"
"Nhưng em đã để Tiếu Vũ Trạch ôm em như vậy."
Lãnh Khinh Cuồng cau mày không phục, giống như hắn phải chịu rất nhiều thiệt thòi.
Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ: "Anh ấy không giống."
"Sao lại không giống?" Lãnh Khinh Cuồng thất vọng lại bị tổn thương nhìn cô.
Trái tim Lạc Lạc Tích Tuyết run rẩy, khó có thể tin người đàn ông nhìn như không để ý đến cái gì như Lãnh Khinh Cuồng, sẽ lộ ra nét mặt quan tâm như vậy.
"Anh ấy là" Cô muốn mở miệng, giải thích rõ ràng với hắn, lại phát hiện lời nói đến bên miệng, làm sao cô cũng không nói ra miệng được.
"Người yêu của mối tình đầu?" Lãnh Khinh Cuồng giúp cô nói ra lời không thể nói, chỉ là cười cô đơn, đột nhiên hắn ngẩng đầu, cố chấp chống lại ánh mắt của cô, quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/1869377/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.