🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: lovelygirl262

Hàn Diệp Thần sững sờ một chút, ôm ngang thân thể nhỏ nhắn của cô, đi nhanh về phía lầu của nhà trọ.

"Tích Tuyết, trong nhà em có thuốc hạ sốt không?" Hắn nhẹ nhàng xoa hai má nóng hổi của cô.

"Ừ."

Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, mang thân thể dựa vào trong ngực Hàn Diệp Thần.

Hàn Diệp Thần ôm cô, đi đến cửa thang máy, vừa chuẩn bị bấm, chợt cửa thang máy mở ra.

Phương Tử Nhan đúng lúc từ bên trong đi ra, thấy tư thế ôm nhau mờ ám của hai người, cơn tức giận từ trong mắt cô phun ra.

"Này này, Hàn Diệp Thần, anh lòng tham không đáy! Bình thường anh hay tặng hoa quấy rối chị tôi coi như xong, hôm nay còn dám ôm chị ấy, ngang nhiên tiến dần từng bước?"

Phương Tử Nhan chống nạnh hai tay, cực kỳ bất mãn tức giận nói.

Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Diệp Thần vẫn dịu dàng như cũ, hắn không tức giận nhìn cô gái nhỏ đang la hét trước mặt, lấy ra một tay, làm động tác xuỵt với cô.

Phương Tử Nhan đâu thèm để ý đến động của hắn, chỉ là vừa nhìn thấy hắn chiếm tiện nghi của chị gái, cô liền tức giận.

"Hàn Diệp Thần, anh có tin tôi bất cứ lúc nào cũng có thể kêu người đến, mang anh từ nơi này ném ra!" Phương Tử Nhan bộ mặt bất thiện uy hiếp: "Lãnh Khinh Cuồng về đến, cha tôi còn sống, sẽ mang chị tôi giao cho Lãnh Khinh Cuồng, anh tuyệt đối không có cơ hội, bây giờ tôi đếm đến ba, anh nhanh chóng buông chị tôi ra, rời khỏi nơi này, nếu không tôi không khách khí với anh."

Phương Tử Nhan bày ra tư thế đấu võ, nhưng Hàn Diệp Thần chỉ nhìn về phía cô cười cười, kề sát vào bên tai cô thấp giọng nói: "Xuỵt, nhỏ giọng chút, Tích Tuyết đang ngủ, cô ấy lên cơn sốt."

"Hả, chị tôi bị bệnh?" Phương Tử Nhan kịp phản ứng, vội vàng sốt ruột hỏi tới: "Chị tôi tại sao phát sốt, có phải anh bắt nạt chị ấy hay không?"

Hàn Diệp Thần đành chịu nhún vai, ôm Lạc Tích Tuyết vào thang máy, rời khỏi.

Phương Tử Nhan tức giận đạp cửa thang máy: "Cái gì, lại dám không đợi tôi, tự tôi lên!"

Hàn Diệp Thần mang Lạc Tích Tuyết đến phòng của cô, tìm khăn lông ướt lạnh ngắt, đắp lên trán cô, lại đến ngăn kéo tìm thuốc hạ sốt, đút cô đang mơ màng uống.

Hắn ở một bên chăm sóc cô, quan tâm giúp cô quạt gió, bộ mặt thâm tình ngắm nhìn người làm cho hắn mong nhớ ngày đêm.

Qua nửa giờ, cơn sốt của Lạc Tích Tuyết cuối cùng giảm bớt, cô dần dần tỉnh lại.

"Nước" Cô nhúc nhích môi, lẩm bẩm kêu lên.

Hàn Diệp Thần nghe được âm thanh của cô, lập tức mang ly nước đến trước mặt cô.

"Tới, uống nước!" Hắn đỡ thân thể Lạc Tích Tuyết dậy, chèn cái đệm thoải mái vào sau lưng cô.

Lạc Tích Tuyết mở miệng uống xong nước, cảm thấy thân thể đã tốt hơn, cổ họng cũng không đau đớn nữa.

"Anh, tại sao vẫn còn ở đây?" Sau khi uống nước xong, Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Hàn Diệp Thần lo lắng cho cô, ánh mắt cô xa lạ hỏi.

Lòng Hàn Diệp Thần lập tức lạnh xuống.

Cô đã tỉnh lại, cho nên không muốn nhìn thấy hắn.

"Tích Tuyết, quên anh ta đi."

Đột nhiên, hắn lấy hết can đảm nói với cô.

Lạc Tích Tuyết dời mắt đi: "Tôi, không hiểu."

"Em hiểu, em thông minh thanh khiết như vậy, làm sao không nhìn ra tâm ý của anh đối với em?" Hàn Diệp Thần ngắt lời cô, gấp gáp truy hỏi.

Trong mắt Lạc Tích Tuyết tràn đầy đau khổ, cô không nghĩ đến sau khi tỉnh, lại bị hắn ép chọn lựa.

Như vậy, cô cũng chỉ có thể tổn thương hắn.

"Hàn Diệp Thần, tôi biết anh rất tốt với tôi, bất quá trong lòng tôi, chỉ xem anh như anh trai của tôi."

Cô nghiêm túc nói cho hắn biết.

Trái tim của Hàn Diệp Thần lập tức chùng xuống, trong mắt thoáng qua một chút bi thương, nhưng vẫn cố chấp như cũ.

"Không sao, anh không ngại làm anh trai em trước."

Hắn tự giễu cười cười, an ủi mình rằng Lạc Thiên Uy cũng đã từng là em trai của Lạc Tích Tuyết, nhưng cuối cùng hắn cũng có thể bước vào tim cô không phải sao?

Hắn tin hắn cũng có thể.

"Không được, Hàn Diệp Thần, đừng đối tốt với tôi như vậy."

Lạc Tích Tuyết lắc đầu kháng cự, trong lòng xuất hiện một chút mắc nợ.

Hàn Diệp Thần lại cười cười, cầm tay cô: "Tất cả đều là anh tự nguyện.

Tích Tuyết, quên anh ta đi, thử tiếp nhận anh, trên thế giới người đàn ông thương yêu em, cũng không phải chỉ có Lạc Thiên Uy? Anh ta đã chết, em định cả đời không lấy chồng sao?"

"Nhưng, tôi sợ."

Lạc Tích Tuyết im lặng thật lâu, giọng đột nhiên run rẩy nói ra một chữ "Sợ"

Đúng vậy, cô sợ, sợ vô cùng.

Đã trải qua tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy, cô sợ sau này mình cũng sẽ không yêu nữa.

Nhưng đúng như lời Hàn Diệp Thần nói, cô không thể cả đời cứ độc thân như vậy, làm người là phải nhìn về phía trước, tất cả nên có một bắt đầu mới.

"Tích Tuyết, anh biết quá khứ đối với em rất quan trọng, nhưng tương lai đối với em quan trọng hơn, tại sao muốn đem mình phủ đầy bụi với bóng ma của quá khứ? Nếu Lạc Thiên Uy còn sống, biết em hiện tại thế này, anh ta cũng sẽ không vui, anh ta cũng hy vọng em có thể hạnh phúc không phải sao? Anh hy vọng có thể thay anh ta chăm sóc em, để em nữa đời sau trôi qua hạnh phúc."

Hàn Diệp Thần nghiêm túc nhìn cô, trên mặt lộ vẻ mong đợi, nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc lộn xộn của cô.

Cô biết hắn thường ngày không giỏi nói chuyện, hôm nay chịu nói những lời này với cô, nhất định là hết sức quyết tâm, hắn không phải đang nói đùa, mà nghiêm túc cùng cô thảo luận về tương lai.

Chỉ là cô hôm nay, còn tư cách chọn lựa hắn sao?

Hắn yêu thương nhìn cô, vừa giúp cô lau đi nước mắt, vừa vô cùng dịu dàng áy náy nói với cô: "Đừng khóc, Tích Tuyết, đừng khóc.

Là anh quá gấp, anh không nên ép em."

Lạc Tích Tuyết nghe hắn nói thế, ngược lại càng khóc dữ dội hôn, nước mắt trong suốt đầm đìa tuông ra, giống như một đứa trẻ uất ức, vẻ mặt thống khổ đáng thương làm cho Hàn Diệp Thần thấy cũng thêm đau lòng.

Anh không nhịn được chìa tay, mang Lạc Tích Tuyết ôm vào ngực, vỗ nhẹ lưng cô nói: "Sau nay anh không bao giờ...ép em nữa, sẽ không để em rơi một giọt nước mắt."

"Ho khan một tiếng..."

Đúng lúc này, ở cửa phòng xuất hiện một bóng người cao lớn mị hoặc, khéo miệng Lãnh Khinh Cuồng lười biếng cười, mặt thâm ý nhìn hai người ôm nhau trên giường.

"Lãnh Khinh Cuồng?" Lạc Tích Tuyết thấy hắn trước tiên, giật mình trợn to hai mắt.

Phương Tử Nhan không phải nói hắn đi công tác tuần sau mới trở về sao? Tại sao lại về nước nhanh như vậy?

"Thân ái, thế nào tôi mới đi có mấy ngày, em đã không chịu được cô đơn, cùng hắn thông đồng ở chung một chỗ, có biết hay không, tôi thật đau lòng!" Môi Lãnh Khinh Cuồng xiêu vẹo, cố làm ra vẻ đau lòng, thuận thế dựa vào trên vai Lạc Tích Tuyết.

Chỉ là quỷ kế của hắn đã sớm bị Lạc Tích Tuyết nhìn thấu, thân thể cô linh hoạt tránh ra, đã sớm đoán được hắn sẽ có hành động như vậy, giả bộ đáng thương kỳ thực là muốn sàm sở cô.

"Anh cách xa tôi một chút!" Cô giận tím mặt, cảnh cáo hắn.

Thật không biết tại sao cha lại muốn mang cô gả cho người đàn ông phong lưu như vậy, e rằng đây là quyết định sai nhất trong đời cha, nhìn nét mặt đào hoa của hắn, lại còn cái dáng vẻ vô lại, cô thấy đã nỗi giận.

Chỉ là không đợi Lạc Tích Tuyết lên cơn, Lãnh Khinh Cuồng đã vượt lên trước một bước, đánh đòn phủ đầu.

"Tích Tuyết, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Em giải thích rõ cho tôi, hai người cuối cùng là có quan hệ thế nào? Nếu không, đừng nghĩ rời khỏi!"

Lãnh Khinh cuồng giống như một người chồng căm giận, vừa bắt được vợ ngoại tình, dường như muốn vặn hỏi đến cùng.

Hàn Diệp Thần ngớ ra, vừa định giải thích gì đó, lại bị Lạc Tích Tuyết ngăn cản, người đàn ông này là cố tình gây sự, cô không rảnh cùng hắn hát ca, chỉ là Hàn Diệp Thần không hiểu Lãnh Khinh Cuồng, còn tưởng hắn tức giận thật.

"Hàn Diệp Thần, cậu thật ngông cuồng? Lại dám đến nhà tôi, dụ dỗ vợ của tôi, còn bị tôi bắt tại trận? Dám đụng đến người phụ nữ của tôi, cậu cho rằng cậu có thể toàn vẹn ra khỏi đây sao?" Khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Khinh Cuồng lạnh xuống, tức giận chỉ vào Hàn Diệp Thần hỏi.

Lạc Tích Tuyết bị hắn làm tức giận, vội vàng đính chính: "Xin hỏi, tôi là vợ anh từ khi nào? không cần gọi loạn!"

"Dù sao cha nuôi cũng sẽ mang em gả cho tôi, cho dù không phải bây giờ, nhưng sớm muộn gì cũng phải.

Được rồi, ngoan, lần này tôi bỏ qua cho em trước, tôi đi công tác lâu như vậy, nhớ muốn chết, ngoan ngoãn đến đây, để tôi em ôm được không?"Lãnh Khinh Cuồng mở rộng hai cánh tay, thân thiết lại mập mờ cười nói với Lạc Tích Tuyết.

Lạc Tích Tuyết hung hăng trừng mắt về phía anh, tên đàn ông đào hoa này, hôm nay cố ý trêu chọc cô.

Nhưng Hàn Diệp Thần lại tin là thật: "Hai người các người, các người."

Hắn nhìn Lạc Tích Tuyết và Lãnh Khinh Cuồng, giống như vợ chồng ân ái nhiều năm, tại sao ông trời tàn nhẫn với hắn như vậy? Thật vất vả Vũ Trạch mới rời khỏi, Lạc Thiên Uy chết, hiện tại lại xuất hiện một Lãnh Khinh Cuồng cùng hắn tranh giành phụ nữ?

Đáng hận, tại sao cuối cùng hắn lại gặp cô?

"Chúng tôi không có gì!" Lạc Tích Tuyết không thể không giải thích, nhìn khéo miệng Lãnh Khinh Cuồng cười sâu xa, cô thật muốn giết người.

Nhưng nói ra những lời này, cô lại hối hận, cô tại sao phải cùng Hàn Diệp Thần giải thích nhiều như vậy.

Đối mặt với hai người đàn ông có ánh mắt nóng rực giống nhau này, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy đầu xuất hiện một trận tê dại, rất muốn trốn tránh rời khỏi.

"Tôi muốn ra ngoài một chút, các người không cần đi theo!" Cô đứng lên, đi ra cửa.

Lãnh Khinh Cuồng và Hàn Diệp Thần nhìn nhau, rất ăn ý cũng không làm phiền cô.

Lạc Tích Tuyết từ nhà trọ đi ra, gió bên ngoài thổi nhẹ qua mái tóc đen nhánh mềm mại của cô.

"Lạc Tích Tuyết tiểu thư, thiếu gia của chúng tôi có lời mời!"

"Thiếu gia?" Lạc Tích Tuyết ngơ ngác, không hiểu hỏi: "Thiếu gia các người là ai?"

Cô đã lâu không tiếp xúc với đại nhân vật nào, duy nhất chỉ có hai người Lãnh Khinh Cuồng và Hàn Diệp Thần đều ở trên lầu, vậy "Thiếu gia" kia là ai?

"Lạc tiểu thư đi theo chúng tôi sẽ biết!" Vệ sĩ cười thần bí, tự mình mở cửa cho cô.

Mới bắt đầu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.