Tình cảm mãnh liệt qua đi, Lạc Thiên Uy ôm chặt lấy Lạc Tích Tuyết, vùi đầu vào trước bộ ngực cô hít thở: "Tích Tuyết, xin lỗi, thật sự anh khống chế không nổi."
Vừa rồi cô thật sự rất đẹp, gần như hắn không không chế nổi bản thân muốn cô, hơn nửa sau khi hai người cùng qua một ngày này, lại không biết qua bao lâu nửa mới có thể gặp lại.
Lạc Tích Tuyết ôm lại hắn, bật ra hơi thở như hoa lan, cũng không có ý trách cứ: "Em biết!"
Lạc Thiên Uy thở mạnh hổn hển, nắm chặt tay của Lạc Tích Tuyết, đan chéo cùng một chỗ với hắn, mười ngón đan xen nhau: "Tích Tuyết, đồng ý với anh, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng phải chờ anh trở lại."
Lạc Tích Tuyết lấy lại bình tĩnh, đưa tay vuốt ve sợi tóc hỗn độn của hắn, gật đầu đồng ý: "Ừ, em sẽ luôn chờ anh."
"Thật sao?" Lạc Thiên Uy không nhịn được vui mừng hỏi, dường như trái tim còn đang run rẩy.
"Chỉ cần anh không buông tay em, nhất định em sẽ không buông tha anh."
Lạc Tích Tuyết bảo đảm nói lời thề son sắt với hắn.
Lạc Thiên Uy nhếch môi cười, cảm thấy Lạc Tích Tuyết dần dần bị hắn cuốn hút, cũng bắt đầu tiếp nhận hắn, hắn đã rất hưng phấn.
Nhưng mà nghĩ tới vừa rồi mình ngang tàng bạo ngược, lòng hắn lại áy náy: "Vừa rồi, anh có làm đau em không?"
Hắn thật sự không muốn làm cô đau, nhưng mùi vị của cô thật sự rất ngon rất đẹp, hắn không nhịn được muốn nếm trải nhiều một chút, duy trì qua một lúc lâu.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu,vẻ mặt xấu hổ.
Lúc này giọng điệu Lạc Thiên Uy mới thả lỏng xuống, cầm áo khoác choàng lên trên người Lạc Tích Tuyết, bế cô vào trong xe hơi, xuất phát đi vào thành phố.
"Oanh ——" Đi kèm với tia chớp chói mắt, ngay sau đó tiếng sấm đánh khiến lòng người run sợ, sắc trời âm u, mưa to tầm tã.
Đêm mưa vô tình, cũng là lúc người yêu xa cách.
"Chị Tích Tuyết, chúng ta nên rời khỏi."
Đúng lúc Phương Tử Nhan tiến lên thúc giục, cho dù lúc này Lạc Tích Tuyết đang được Lạc Thiên Uy gắt gao.
"Ừm."
Lạc Tích Tuyết cắn môi gật gật đầu, đè nén nước mắt nhìn Lạc Thiên Uy, liếc mắt nhìn lần cuối, rốt cục vẫn lên xe có rèm che của Lạc gia.
Mưa lớn hung hăng rơi rãi trên đất, tích đùng đoàng bốp tiếng vang không ngừng hạ xuống trên cửa kính xe.
Xe chuyển động, Lạc Tích Tuyết ép buộc bản thân không được quay đầu lại, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng Lạc Thiên Uy đang đuổi theo sau xe có rèm che của cô, miệng vẫn còn gọi tên cô.
Nhưng mà cô không thể dừng lại, có thể cùng hắn trải qua một ngày vui vẻ, đối với hai người bọn họ mà nói đã là xa xỉ rồi.
"Tích Tuyết, em nhất định phải chờ anh!" Dưới trận mưa to, Lạc Thiên Uy hô to với chiếc xe có rèm che rời đi, nhưng mà giọng của hắn rất nhanh bị chìm ngập giữa tiếng sấm.
Hắn xụi lơ trên mặt đất, cười thê thảm.
Nhiều năm trong đời hắn chỉ muốn truy đuổi một mình cô mà thôi, tiếc là trời cao không thỏa lòng người, rất không dễ dàng mới chứng thật quan hệ của bọn họ là chân thật, mà lại bị chuyện tàn khóc này đánh vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Tình yêu, khiến cho hắn nếm đủ chua sót trong cuộc sống, không có Lạc Tích Tuyết, hắn sống cũng không có ý nghĩa.
"Ông chủ, chúng ta trở về đi."
Phong Nặc một mực yên lặng đi theo bên người Lạc Thiên Uy, thấy hắn bị thương vì tình, hắn ta cũng không giúp không được việc gì, chỉ có thể ở trong đêm mưa lạnh lẽo bung dù cho hắn.
Lạc Thiên Uy không di chuyện bước chân, chỉ là hai mắt không hề chớp về hướng Lạc Tích Tuyết rời đi, qua nửa ngày, hắn mới khẽ lên tiếng: "Ừm."
"Ông chủ, ngài ở đây chờ tôi, tôi đi lái xe tới."
Phong Nặc đưa dù cho Lạc Thiên Uy, còn mình thì quay đầu đi lái xe.
Ai ngờ hắn mới vừa xoay người, liền thấy trước mặt có một chiếc xe Jeep hướng thẳng về phía Lạc Thiên Uy ——
Vẻ mặt Lạc Thiên Uy vốn ngẩn ngơ, mới vừa ngẩng đầu, ngọn đèn chói mắt chiếu trước mắt hắn một mảnh mơ hồ.
Ánh chớp cùng tiếng vang lớn, máu đỏ vẩy lên cửa kính xe, thân thể giống như diều đứt dây, rơi xuống đến ngoài giữa khe núi mấy chục mét.
Lúc Lạc Chấn Long nhận được tin tức, lúc sốt ruột chạy tới bệnh viện, đã nhìn thấy Lạc Thiên Uy được đẩy ra từ cửa phòng mổ, toàn thân cắm đầy ống tiêm.
"Bác sĩ, con tôi, nó như thế nào?" Lạc Chấn Long lòng nóng như lửa đốt hỏi bác sĩ.
Bác sĩ thở dài: "Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."
"Cố gắng hết sức? Cố gắng hết sức là ý gì?" Lạc Chấn Long gầm thét, mạnh mẽ bắt lấy vạt áo của bác sĩ: "Nếu ông không cứu sống con tôi, tôi muốn cả nhà ông cùng chôn chung."
Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Tiên sinh, ngài bình tĩnh một chút, vị tiên sinh này bị xe đụng vàođầu, chảy máu quá nhiều, đã không cách nào cứu lại, thừa lúc bây giờ cậu ta vẫn còn một hơi thở, ngài có cái gì muốn nói nên nắm chặt thời gian mà nói với cậu ta đi."
"Thiên Uy, Thiên Uy, ba là ba đây, con có nghe thấy ba nói không?" Lạc Chấn Long liều mạng đong đưa bả vai con trai.
Nhưng Lạc Thiên Uy đã không còn sức sống, hắn há miệng thở dốc, lại phát ra tiếng nói không rõ.
"Thiên Uy, con nói cho ba biết, là ai đụng con? Là ai đã hại con?" Lạc Chấn Long kích động hỏi, trong mắt che đầy ngọn lửa thù hận.
"Tích Tuyết" Lạc Thiên Uy cố gắng ôm lấy hai chữ từ cổ, lại tiếp tục té xỉu, rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại.
"Cái gì? Thiên Uy con nói cái gì?" Vẻ mặt Lạc Chấn Long chấn động, ông khó có thể tin: "Thiên Uy, con vừa nói Tích Tuyết lái xe đụng con?"
Ánh mắt Lạc Chấn Long đờ đẩn, ông nhìn Lạc Tích Tuyết lớn lên, làm sao có thể không biết tình tình của cô, làm sao cô có thể giết con trai của ông? Trừ phi con ông bắt buộc cô cái gì, chẳng lẽ Thiên Uy đi Argentina gặp cô, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Lạc Chấn Long vẫn còn đang suy tư, nhưng Lam Thư Đình ở bên cạnh ông lại mượn cơ hội châm ngòi: "Chấn Long, tôi đã nóiLạc Tích Tuyết không phải là người tốt gì, trước kia lúc cô ta ở Lạc gia thường xuyên dụ dỗ Thiên Uy, hiện tại cô trở lại Phương gia, khẳng định là thấy Thiên Uy không để ý tới cô ta, mượn cơ hội dây dưa chưa thỏa mãn, dưới cơn giận dữ sát hại Thiên Uy."
Con ngươi Lạc Chấn Long thâm trầm, ông bình tĩnh suy nghĩ phút chốc, hạ quyết tâm: "Thư Đình, giúp tôi hẹn Phương Tiêu Thần."
"A, Chấn Long? Ông muốn đi gặp Phương Tiêu Thần?" Lam Thư Đình sửng sốt, vội vàng ngăn cản: "Lão gia, không cần, đó là Nam Mĩ, là địa bàn của ông ta, ông đi gặp ông ta nhất định sẽ chịu thiệt."
"Ân oán giữa tôi và ông ta, nên có cái kết rồi."
Lạc Chấn Long thở một hơi dài nhẹ nhõm, giọng nói khàn khàn.
Nhìn thấy Lạc Chấn Long dứt khoát, trong lòng Lam Thư Đình không nhịn được lo lắng, lần này lão gia đi gặp Phương Tiêu Thần hơn phân nửa là quyết tâm ôm ông ta cùng chết, vậy sau này bà phải làm sao, bà cũng không muốn ở góa.
"Thư Đình, bà yên tâm đi, bà theo tôi nhiều năm như vậy, di chúc tôi đã sớm đã lập rồi, sẽ không bạc đãi bà."
Lạc Chấn Long giống như nhìn ra suy nghĩ của Lam Thư Đình, trầm giọng nói: "Thiên Uy đã mất, sau này Lạc thị phải nhờ vào bà, bà để cho Tĩnh Nam và Hàn Diệp Thần mau chóng kết hôn, có cậu ta giúp đỡ mẹ con hai người, tôi cũng an tâm rồi."
Lam Thư Đình vừa nghe Lạc Chấn Long nói như vậy, liền mừng rỡ trong lòng, không thể tưởng được toàn bộ tài sản mà không mất công sức.
"Lão gia yên tâm, chỉ cần một ngày có tôi, nhất định hẳn sẽ không phụ tâm huyết nhiều năm của ông."
Bà ngượng ngùng bảo đảm, nhưng trong lòng lại cười lạnh, sau này toàn bộ Lạc thị đều là thiên hạ của Lam Thư Đình bà rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]