Editor: Trâm Trần
“Mặc kệ cô ấy là con gái của ai tôi vẫn sẽ yêu cô ấy, nhất mực yêu cô ấy”
Lạc Thiên Uy bất chấp tất cả, còn có chướng ngại nào ngăn cách bọn họ như tầng quan hệ máu mủ ruột rà kia.
“Nếu như cô ấy là con gái của Phương Tiêu Thần thì sao?”
Phong Dạ thâm trầm nhìn anh, không hề giấu giếm nữa, mà là trực tiếp nói thẳng ra.
“Cậu nói cái gì?”
Lạc Thiên Uy liền biến sắc, tâm tình vui mừng vừa rồi bị một câu nói này mà chim vào đáy cốc.
Phong Dạ chăm chú nhìn anh, gằn từng chữ nói:”
Cô ấy là con gái của Phương Tiêu Thần!”
“Điều này sao có thể?”
Lạc Thiên Uy hoảng sợ lắc đầu qua lại, trong lòng có một cỗ sợ hãi, anh điên cuồng giận dữ hét lên:”
Không! Tôi không tin, có chết cũng không tin, cô ấy sao có thể là con gái của Phương Tiêu Thần được?”
Phương gia xưa nay vốn là kẻ thù không đội trời chung với Lạc gia, vô luận ở trên thương trường hay bang phái, bạch đạo hắc đạo bọn họ cũng đều đối địch nhau.
Phong Dạ nhìn bộ dáng điên cuồng của Lạc Thiên Uy không khỏi thở dài một cái, hắn biết nếu nói ra thì thiếu gia nhất định sẽ không cách nào tiếp nhận.
“Thiếu gia, mặc kệ ngài có chấp nhận hay không chấp nhận thì đây đều là sự thật”
Sau khi nói xong ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Lạc Thiên Uy, tựa như đang chờ quyết định của anh.
Thật vất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/1869355/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.