Editor: Trâm Trần
“Các người là?”
Nhìn đám người áo đen này, long của cô đột nhiên chấn động, bọn họ không phải là do Lạc Thiên Uy phái tới đưa cô về chứ?
Một trong số những người áo đen đó tiến lên đưa danh thiếp ra, giới thiệu thân phận:”
Chúng tôi là do lão gia phái tới hộ tống tiểu thư rời đi”
Thì ra là người của ba, Lạc Tích Tuyết thở nhẹ trong long “Tôi là Lạc TÍch Tuyết, xin hỏi chúng ta bây giờ có thể đi được chưa?”
“Vâng!”
Người áo đen cung kính gật đầu một cái, dẫn Lạc Tích Tuyết rời đi.
Lạc Chấn Long an bài bãi đậu máy bay rất bí mật, phía trước trừ có một chiếc máy bay tư nhân thì còn có hơn 10 người hộ vệ.
Bọn họ nhận lấy hành lý của cô, bảo vệ cô lên máy bay cũng chặn Mặc Cảnh lại.
“Xin lỗi, vị tiên sinh này, Lạc lão gia có phân phó là chỉ đưa một mìn tiểu thư đi mà thôi”
Hộ vệ mặc áo đen sắc mặt nghiêm nghị nói.
Ánh mắt của Mặc Cảnh loé lên, cũng không nói them cái gì nữa, mà là đi thẳng tới bên người của Lạc Tích Tuyết.
“Cô ngồi rời đi trước tôi sẽ phái người sang bên kia tiếp ứng”
Thanh âm của anh mang theo sự dịu dàng khó thấy.
“Được”
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, nói tạm biệt anh.
Máy bay chậm rãi cất cánh, càng ngày càng rời xa mặt đất.
Từ trên máy bay nhìn xuống, nơi mà cô được sinh ra, lớn lên, nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/1869348/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.