Lạc Thiên Uy vừa mở mắt ra thì bắt gặp đôi con ngươi lo lắng của Mặc Cảnh.
Hắn chống thân thể ngồi dậy, một lòng chỉ nhớ đến Lạc Tích Tuyết:”
Cô ấy đâu? Cô ấy như thế nào rồi?”
“Tiểu thư không có việc gì cả, đã tỉnh dậy nhưng vừa mới chợp mắt”
Mặc Cảnh thành thật bẩm báo.
Lạc Thiên Uy vừa nghe đến cô không có chuyện gì thì tảng đã trong lòng hắn rốt cuộc cũng để xuống, chỉ là hắn vẫn không yên lòng:”
Tôi đi xem một chút”
Nói xong, hắn vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường.
Mặc Cảnh vội vàng ngăn cản:”
Lão bản, thân thể của ngài còn rất yếu bác sĩ nói ngài không thể tùy tiện xuống giường đi lại được”
“Tôi không sao”
hắn không nghe lời khuyên của Mặc Cảnh, đi tới cửa phòng của cô.
Vốn cô đã tỉnh lại nhưng khi ngoài cửa truyền đến âm thanh của Lạc Thiên Uy thì cô lại lập tức nhắm mắt lại.
Cô không muốn nhìn thấy hắn một chút cũng không muốn.
“Tích Tuyết!”
hắn đi đến bên đầu giường, thấy mắt của cô khép chặt, nằm an tĩnh trên giường bệnh làm cho tâm của hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Hắn không ngừng an ủi mình như vậy.
Chỉ là sâu trong nội tâm lại có cái gai không cách nào nhổ ra được.
Trải qua việc lần này, hắn sợ cô sẽ hận hắn suốt cuộc đời.
Hắn không muốn như vậy, làm tổn thương cô cũng tựa như hắn đang làm tổn thương hắn vậy, thậm chí hắn còn cảm thấy đâu hơn cô.
Chỉ là, không sử dụng phương thức như thế, hắn có thể có được cô sao?
Đáp án nhất định là không.
Hắn hèn mọn như vậy, sử dụng phương thức thấp kém như vậy để có được cô mặc dù biết cô sẽ hận hắn cả đời.
“Tích Tuyết, em đã là người phụ nữ của tôi rồi, em vĩnh viễn trốn không thoát đâu, đời này đều là của tôi! Tôi sẽ khiến em yêu tôi một đời một kiếp”
Hắn cúi đầu, tiến gần đến môi của cô, như một ác ma thầm tuyên cáo.
Cô nằm trong chăn chợt run lên!
Bởi vì tức giạn nên cô mở hai mắt ra, mà Lạc Thiên Uy sau khi thấy cô tỉnh lại thì hai mắt vốn đang lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng hẳn.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cô, nhu tình mở miệng:”
Tích Tuyết, em tỉnh rồi!”
Cô không nói lời nào, chỉ ngoảnh mặt làm ngơ đưa lưng về phía hắn.
ý của cô đã rất rõ ràng rồi, cô muốn rời đi, không muốn gặp lại hắn nữa.
Hắn thật sâu thở dài một cái, hắn biết mình bây giờ dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thể nào đền bù những tổn thương mà hắn đã gây ra cho cô.
Nhưng mặc dù như thế hắn cũng không hối hận, vẻ đẹp của cô, thân thể của cô và cả trái tim của cô nữa chỉ có thể thuộc về hắn.
Cô cứ lẳng lặng nằm trên giường không nói tiếng nào như vậy.
Những vết thương nhỏ trên người của cô đã khép lại, chỉ có vết sẹo màu nâu xấu xí cứ như vậy hằn trên tay của cô.
Dễ thấy vì nó rất bắt mắt.
Giống như thời thời khắc khắc đều nhắc nhở cô, hắn không bằng cầm thú.
Cô tự phong bế bản thân, trừ lúc ăn cơm ra cô đều sẽ ít gặp người khác.
Lạc Thiên Uy thỉnh thoảng vẫn đến đây, có lúc hắn trầm mặc cùng cô cho đến sáng có lúc hắn sẽ nói chuyện với cô mấy câu, nhưng cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó với hắn.
Hai ngày sau cô được xuất viện, cô chợt nhiên mở miệng nói ra bốn chữ:”
Tôi muốn về nhà!”
Lạc Thiên Uy hiểu thấu tâm tư của cô, nhếch môi lại gần cô nói:”
Về nhà, em đã là người phụ nữ của tôi rồi mà còn muốn về nhà sao?”
“Tôi không phải”
Lạc Tích Tuyết chán ghét quay đầu đi chỗ khác.
Cô tin tưởng chỉ cần về nhà có ba hắn sẽ không đụng đến cô nữa.
“Em chẳng lẽ đã quên những ngày chúng ta ở bên nhau đã vui vẻ và phấn khích như thế nào sao?”
hắn cầm tay của cô, ánh mắt tà tứ nhìn chằm chằm cô nói.
“Anh vô sỉ!”
sắc mặt cô cứng đờ, hận không thể cầm chiếc ly bên cạnh ném vào mặt hắn.
Mà trên thực tế cô cũng đã làm như vậy, chỉ là hắn vẫn khéo léo tránh được.
“Chúng ta dù sao cũng đã phát sinh quan hệ, em trốn không thoát đâu!”
ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm cô:”
Trừ gả cho tôi, em không còn sự lựa chọn nào khác!”
Hắn kéo bàn tay không bị thương của cô, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn.
Cô chán ghét rút mạnh ra, mắt lạnh nhìn hắn:”
Muốn tôi gả cho anh? Nằm mơ đi”
Lạc Thiên Uy không thể nào kiềm nén cơn tức giận được nữa:”
Lạc Tích Tuyết, em nghe rõ cho tôi, tôi sẽ làm cho em nhất định phải gả cho tôi!”
hắn nắm chặt hai vai của cô, cương bách cô đối mặt với hắn, phát điên gàm nhẹ.
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Thời điểm hắn chạm vào nắm cửa, Lạc Tích Tuyết ở phía sau đột nhiên nhấn mạnh them một lần nữa:”
Tôi muốn về nhà!”
Thân thể của hắn chấn động mạnh, cô cứ như vậy muốn chạy trốn khỏi hắn sao? Hai quả đấm nắm lại thật chặt, trong mắt lóe lên tia vằn đỏ.
Từ đó về sau Lạc Thiên Uy không có xuất hiện trước mặt của cô nữa.
Cô đáng lý ra đã được xuất viện từ sớm nhưng cô không chịu xuất viện, kiên trì muốn gặp hắn.
Chỉ có thể về nhà cô mới có thể an toàn, hắn đối với cô sẽ không làm điều xằng bậy.
Cô sẽ chống cự đến cùng đến khi gặp được hắn.
Cô cố ý phát khí với bác sĩ và y tá trong bệnh viện, cô làm như vậy để làm cho hắn xuất hiện trước mặt cô.
Chỉ là quyết tâm của hắn khá cao, hắn chỉ điều một nhóm người bảo vệ cô, dù sao cô không bị thương là được rồi muốn náo như thế nào cũng được.
Đến lúc đó chỉ cần hắn đến đón cô về, ngoan ngoãn ở cùng hắn là được rồi.
Lạc Thiên Uy vẫn nhịn không gặp cô điều này làm cho cô hoàn toàn thất vọng.
Biện pháp cuối cùng cô sử dụng là tuyệt thực, ba ngày cô không ăn, nước uống cũng không đủ làm cho đôi môi xinh đẹp của cô khô đến nứt nẻ.
Nếu không phải hằng ngày đều truyền dịch glucozo chắc cô không chịu nổi đến bây giờ.
Mặc Cảnh không chịu được nữa nên đem tin tức cô tuyệt thực báo cho Lạc Thiên Uy.
Lạc Thiên Uy vừa nghe đến cô tuyệt thực liền đem công việc bỏ sang một bên chạy ngay đến bệnh viện.
Phải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy của cô lần nữa làm cho tim của hắn như bị ai đó nhéo vậy.
“Ăn một chút gì đi!”
hắn bưng chén cháo nóng do Ngũ Khiết nấu đến trước mặt cô.
Lạc Tích Tuyết ngước mắt lên nhìn trần nhà cũng không thèm để ý đến hắn.
“Hay uống một ngụm nước trước đi được không?”
hắn vẫn ẩn nhẫn lửa giận, nói nhẹ nhàng với cô nhưng cô vẫn trầm mặc như cũ, coi hắn như không khí.
Lạc Thiên Uy cũng không nhịn được nữa hắn cầm lấy cằm của cô, khóa chặt con ngươi của cô, giận dữ hét:”
Em đến tột cùng muốn như thế nào? Lại muốn chết sao? Em xem tính mạng của mình không đáng một đồng sao?”
Cô thấy hắn không tỏ thái độ gì hết, tiếp tục ngã bài nói:”
Không phải anh nói dù tôi có về nhà cũng không thoát khỏi bàn tay của anh sao? Đã như vậy anh còn sợ cái gì nữa?”
“Tôi không sợ, chỉ là việc tôi muốn làm không ai có thể uy hiếp được tôi, dù em có là người con gái tôi yêu cũng không được!”
trong mắt của hắn xẹt qua tia mũi nhọn, nghiêng người tiến lại gần chống lại ánh mắt của cô.
“Tôi sẽ không về biệt thự đó của anh đâu, tuyệt đối không!”
Lạc Tích Tuyết ánh mắt lạnh lẽo nói rõ với hắn.
“Rầm!”
hắn tức giận hung hang nện lên tường, máu đỏ thẫm từ tay hắn chảy ra.
Hắn không thể không công nhận cô luôn có cách làm cho hắn tức giận, chỉ có vài câu cũng có thể làm cho hắn tức giận như thế.
Cô hờ hững nhìn cơn phận nộ của hắn, trong mắt không có chút sợ hãi nào.
Tốt nhất là hắn tức giận đến mức giết cô luôn đi, nhưng cô không hề biết rằng dù hắn có tức giận đến mức nào cũng sẽ không đụng đến một cọng tóc của cô.
“Không muốn ăn sao?”
hắn thu lại tức giận, bưng ly trái cây bên cạnh lên hớp một miếng sau đó nắm lấy cằm của cô, môi hướng tới môi của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]