Lạc Thiên Uy vừa mở mắt ra thì bắt gặp đôi con ngươi lo lắng của Mặc Cảnh.
Hắn chống thân thể ngồi dậy, một lòng chỉ nhớ đến Lạc Tích Tuyết:”
Cô ấy đâu? Cô ấy như thế nào rồi?”
“Tiểu thư không có việc gì cả, đã tỉnh dậy nhưng vừa mới chợp mắt”
Mặc Cảnh thành thật bẩm báo.
Lạc Thiên Uy vừa nghe đến cô không có chuyện gì thì tảng đã trong lòng hắn rốt cuộc cũng để xuống, chỉ là hắn vẫn không yên lòng:”
Tôi đi xem một chút”
Nói xong, hắn vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường.
Mặc Cảnh vội vàng ngăn cản:”
Lão bản, thân thể của ngài còn rất yếu bác sĩ nói ngài không thể tùy tiện xuống giường đi lại được”
“Tôi không sao”
hắn không nghe lời khuyên của Mặc Cảnh, đi tới cửa phòng của cô.
Vốn cô đã tỉnh lại nhưng khi ngoài cửa truyền đến âm thanh của Lạc Thiên Uy thì cô lại lập tức nhắm mắt lại.
Cô không muốn nhìn thấy hắn một chút cũng không muốn.
“Tích Tuyết!”
hắn đi đến bên đầu giường, thấy mắt của cô khép chặt, nằm an tĩnh trên giường bệnh làm cho tâm của hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Hắn không ngừng an ủi mình như vậy.
Chỉ là sâu trong nội tâm lại có cái gai không cách nào nhổ ra được.
Trải qua việc lần này, hắn sợ cô sẽ hận hắn suốt cuộc đời.
Hắn không muốn như vậy, làm tổn thương cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/1869304/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.