🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Anh xem, bọn chúng thật xứng đôi”

“Thật là một đôi trời sinh”

Hai nhà vây quần bên bàn ăn, trên bàn bày đủ loại cao hương mỹ vị, có món ăn mà bình thường Tích Tuyết thích ăn nhất.

Chỉ là tâm trạng cô giờ phút này không có hứng thú để ăn, bên tai vang lên tiếng cười đùa vui vẻ của Lâm phu nhân.

Cha cũng không ngừng lên tiếng phụ họa, Hàn Diệp Thần càng thêm trắng trợn không ngừng gắp món ăn bỏ vào bát cho cô, nghiễm nhiên hai người bọn họ như một cặp tình nhân đã yêu nhau nhiều năm rồi, lần này chỉ chờ hôn lễ mà thôi.

Chỉ có Lạc Tích Tuyết trong đầu kêu khổ, cô bưng ly trà trên bàn lên uống cạn phân nửa.

Thật là đắng!

Đây là loại trà gì? Bình thường cô uống cũng không thấy đắng như hôm nay, sao hôm nay nó lại khó uống như vậy?

Cha rốt cuộc là có ý gì đây? Biết rõ cô cùng anh Vũ Trạch đã yêu nhau nhiều năm như thế, sao hôm nay đột nhiên lại an bài cho cô đi xem mắt, còn giới thiệu một người cho cô lập gia đình nữa.

Đây không phải làm khó cho cô sao? Vốn cô và anh Vũ Trạch đang ngăn cách bởi chuyện đêm hôm đó của cô nay lại xảy ra việc này cô làm sao mà giải thích với anh Vũ Trạch đây.

“Tích Tuyết, em nếm thử miếng bánh ngọt này đi”

Hàn Diệp Thần đột nhiên săn sóc gắp cho cô một miếng.

“Cảm ơn”

Lạc Tích Tuyết lễ phép cười cười, chỉ là nụ cười như vậy cũng làm trong lòng Hàn Diệp Thần xôn xao một trận.

Lâm phu nhân nhìn bọn họ than mật qua lại như thế thì cười tươi như hoa, vội lôi kéo tay Lạc Chấn Long thỏa thuận hôn kỳ.

Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy cô như đang ngồi trên đống lửa, trên sống lưng bắt đầu đổ mồ hôi hột, cô đường đường đã có bạn trai mà lại chạy tới đây xem mắt, nếu anh Vũ Trạch biết được chắc chắn sẽ giận cô.

Nhưng Lâm phu nhân và Hàn Diệp Thần đều là bạn làm ăn của cha, ở trên bàn cơm này cô không thể làm mất mặt cha được nên chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó, trong lòng hy vọng bữa cơm này sẽ nhanh chóng qua.

Rốt cuộc nhịn được đến lúc bữa cơm kết thúc, Lâm phu nhân lôi kéo cha đi trước, Lạc Tích Tuyết vừa định lên xe riêng thì Diệp Thần đã lái xe chạy tới gọi cô lại.

“Tích Tuyết, anh đưa em về”

Hàn Diệp Thần xuống xe, mở cửa xe cho cô, rất lịch sự làm động tác mời cô lên xe.

“Không cần đâu”

Lạc Tích Tuyết cự tuyệt, dù sao lúc này là nể mặt cha nên cô mới ngồi cho đến hết bữa cơm, giờ mà còn lên xe của hắn thì rất có lỗi với anh Vũ Trạch.

‘Tích Tuyết, con cứ để cho Diệp Thần đưa con về nhà đi, xe riêng một hồi cha có chuyện cần phải dùng”

Lạc Chấn Long đột nhiên dừng ở sau lưng của Lạc Tích Tuyết, hắn đanh giọng nói với cô.

Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, có chút khó xử, lại chỉ có thể nghe lời cha mà gật đầu:”

Con biết rồi’

Lâm phu nhân từ trong xe nhô đầu ra, cười nói:”

Diệp Thần, một hồi nhớ mang Tích Tuyết ra ngoài đi dạo một chút, các con chơi về muộn cũng không sao.”

“Dạ, mẹ”

hàn Diệp Thần dĩ nhiên là rất vui vẻ đồng ý, hắn thuận thế đem Lạc Tích Tuyết ngồi vào xe, cùng hai vị trưởng bối chào tạm biệt.

Dọc theo đường đi, hai người đều trầm mặc không nói gì, nhất là Lạc Tích Tuyết cô vẫn lo mải mê ngắm cảnh ngoài cửa sổ, không muốn nhiều lời với Hàn Diệp Thần.

Việc hôn sự này đối với cha là việc buôn bán có lời, nhưng đối với cô mà nói không vui vẻ chút nào, trong lòng cô trước giờ chỉ có anh Vũ Trạch mà thôi, trừ hắn ra cô không thích bất kỳ một người đàn ông nào nữa cả.

Vốn là cô thừa dịp đi riêng với Hàn DIệp Thần như thế này sẽ nói rõ ràng cho hắn hiểu,, không ngờ tới ngoài cửa xe cô nhìn thấy em trai cô Lạc Thiên Uy đang ôm hôn một người con gái khác.

Mạc dù chỉ là thoáng qua nhưng bong lưng em trai cô nhận ra được, hắn chính là Thiên Uy.

Đã trễ thế này rồi mà sao hắn vẫn chưa về nhà?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.