Ở bên kia, trời đã tối muộn, Chu Như Uyên và Nhã Nhi đã ở khu giải trí gần hai tiếng, hai cô bạn ăn uống no nê, thích thú đi dạo, thậm chí chơi những trò chỉ hợp với trẻ con. Cũng có thể nói, đây là nơi Chu Như Uyên dùng để bớt căng thẳng, nhìn bọn trẻ vô lo vô nghĩ, nhìn những gia đình một nhà ba người thật hạnh phúc, sẽ có những lúc cô chạnh lòng, thậm chí là ghen tỵ và cô không nghĩ đó là xấu. Trong cuộc sống ai không muốn bản thân được hạnh phúc, huống hồ cô từ nhỏ đã không có ba mẹ, không biết mặt ba mẹ là ai? Chu Minh Hào xuất hiện như một vị cứu tinh của đời cô, giúp cô ra khỏi cuộc sống ảm đạm. Đó cũng là lần đầu cô biết được thế giới bên ngoài nó như thế nào? Cuộc sống nhung lụa ra sao? Đầy đủ màu sắc, khác xa với cô nhi viện bao trùm một sự buồn chán và cô đơn, ở đó cũng chất chứa những kỉ niệm buồn mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.
Chỉ vì cô?
Chỉ vì cô không chịu tiếp xúc với ai nên những đứa trẻ khác trong cô nhi viện coi cô như trò tiêu khiển sao?
Bọn chúng cô lập, tẩy chay, chọc ghẹo hết lần này đến lần khác!
Thật may là cô đã thoát khỏi đó.
"Này! Cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Nhã Nhi chạy lại chỗ ngồi của Chu Như Uyên, trên tay là hai lon nước ngọt, tay kia cầm một túi đồ, cô ta cầm lon nước đưa trước mặt Chu Như Uyên.
"Cảm ơn! Không có gì đâu." Cô liền mỉm cười, lắc đầu, tiện tay cầm lấy lon nước mở ra uống.
Nhã Nhi uống một ngụm đã khát rồi lấy trong túi nhựa một hộp thức ăn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho/1812212/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.