Chu Như Uyên càng đỏ mặt hơn, tay nắm tay anh chạy nhanh ra khỏi đám đông, chạy về phía đám người Chu Minh Hào.
Cô và Phong Vũ mới gặp nhau lần đầu tiên sao anh lại có hành động như vậy với cô?
Ôi! Chu Như Uyên thật muốn đào một cái lỗ để chui xuống!
"Cậu! Cao tay ghê!" Lãnh Triết tới vỗ vào vai Phong Vũ, giọng điệu khen ngợi cùng vài tia châm chọc.
"Mấy cậu thấy chưa? Tớ nói đâu sai!" Hắc Tần Uy chống nạnh, tự hào nói.
"Im mồm!" Phong Vũ liếc nhìn Lãnh Triết với Hắc Tần Uy, giọng ra lệnh.
Thật ra là anh sợ bọn họ cứ trêu chọc như vậy Chu Như Uyên sẽ rất xấu hổ.
Bé con của anh vẫn còn nhỏ, chỉ mới bước qua mười tám tuổi, chắc chưa trải qua mấy loại tiếp xúc này. Anh cũng nên kìm chế lại bản thân một chút, không nên quá nóng vội.
"Thôi! Đừng chọc nữa! Con gái tớ mặt như trái cà chua rồi này!" Chu Minh Hào giận dữ nhìn bọn họ nói nhưng thật ra đúng hơn là anh ta đang hùa theo bọn họ chọc Chu Như Uyên. Cô chu môi, dùng tay đấm mạnh vào bên hông anh ta, Chu Minh Hào nhăn mặt ôm hông, miệng thì kêu đau nhưng trên môi vẫn không dấu được nụ cười.
Chu Như Uyên quá hiểu Chu Minh Hào mà, toàn lợi dụng thời cơ trêu chọc cô.
"Cậu ghê thật! Đến mình còn chưa được thử!" Nhã Nhi lại khoác tay Chu Như Uyên.
"Cậu chưa thử! Không phải cậu quen hắn ta ba tháng..." Chu Như Uyên ngạc nhiên nhìn Nhã Nhi.
Chẳng lẽ quen ba tháng mà chưa có nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho/154305/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.