Sáng hôm sau, cô bước xuống lầu liền nghe thấy tiếng lục đục trong bếp.
Chu Minh Hào từ trong bếp đi ra, trên người mang tạp dề, trên tay cầm hai dĩa thức ăn. Chu Như Uyên cảm thấy có gì đó không đúng? Cô tát vào mặt mình một cái chát, hai mày cô nhíu lại, tay xoa xoa bên má.
Đau! Vậy là không phải ảo giác.
Trời ơi, tin được không? Từ khi cô về Chu Gia chưa thấy lần nào anh vào bếp. Cô nghe vú Lâm nói anh nấu ăn rất ngon nhưng chỉ nấu cho bà nội ăn.
Từ ngày bà nội mất, không còn thấy anh vào bếp nữa.
"Con mau lại ăn sáng." Chu Minh Hào thấy cô đứng bất động ngay cầu thang, anh vừa cười vừa gọi cô.
"Dạ." Cô chạy lại bàn ăn kéo ghế ngồi.
Cô gắp thức ăn còn mắt liếc nhìn Chu Minh Hào, thấy anh vừa ăn vừa cười, ánh mắt cô dấy lên sự nghi ngờ.
Cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, anh liếc sang nhìn cô:
"Hơ... Con... Con gái à! Có cần nhìn ba với ánh mắt như vậy không?" Anh ngại ngùng.
"Hôm nay ba không được bình thường nha, vừa ăn vừa cười như đứa con nít ấy." Cô nói, hai mắt càng híp lại.
Con nít!?
"Hừm... Con mau ăn sáng đi ba chở đi học." Anh lấy lại dáng vẻ uy nghiêm của mình tiếp tục ăn.
Tưởng cô không biết sao, ba cô thích Nhã Nhi hai năm rồi. Lần nào Nhã Nhi tới Chu Gia chơi, ba đều nhìn chằm chằm, còn hỏi thăm cô ấy nữa mà Nhã Nhi thì không để ý tới ba vì trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho/154296/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.