Lúc xế chiều, Lâm Bất Nhiễm đi tới hành lang gấp khúc hít thở không khí, cảm giác sông sót sau tai nạn thật sự quá tôt.
Lúc này có một người bước nhanh tới, không nhìn đường, lập tức liền đụng phải Lâm Bật Nhiệm.
Lâm Bát Nhiễm không đứng vững, thiếu chút nữa đã ngã vật rồi, người va vào cô là một người đàn ông trung niên, mặc tây trang, vừa nhìn chính ñ người thượng lưu thành công.
“Này, cô mù đầy à, đi đường kiểu gì thế, cô biết cô đụng vào ai không?”
Thủ hạ sau lưng người đàn ông trung niên đã phách lỗi kêu gào.
Lâm Bát Nhiễm chay hàng mày thanh tú, cô là người bị ngã đây, cái kiều kiêu căng phách lôi vừa ăn cướp vừa la làng này thật là làm cho người ta cạn lời.
Người đàn ông trung niên lúc đầu tâm tình cũng không tốt, nhưng khi gã ngắng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần lại sạch sẻ của Lâm Bất Nhiễm, hai mắt gã kahu sáng ngời.
“Nói cho cô biết! Vị này chính là Trương Triêu “Tông Trương tổng, Trương gia cô có nghe nói qua chưa, vị này chính là gia chủ Trương gia.”
Thủ hạ kiêu ngạo nói.
Trương Triêu Tông?
Lâm Bất Nhiễm lúc đâu không định đôi co với hai người kia, thê nhưng nghe được cái tên “Trương Triêu Tông” này, hàng mi cô run lên.
Trương Triêu Tông, bố Trương Hàn!
Không nghĩ tới thế giới nhỏ như vậy, cô dĩ Thiền tại ở nơi này gặp bồ Trương Hàn, xem thủ hạ kiêu căng phách lối như thế, quả nhiên là kiêu của người Trương gia rồi, chắc chắn là người Trương gia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406351/chuong-2650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.