Chương trước
Chương sau
“Tiểu tử, nếu như cậu không đến uống rượu với tôi, tôi đây chỉ có thể.
cùng Lục hoa khôi uông rượu.” Nói rồi ánh mắt Trương Hàn lại rơi trên đôi chân đẹp của Lục Họa, hắn đột nhiên lộ tay ra: “Chậc, đôi chân này của Lục hoa khôi trắng thật đó, tiểu tử, cậu còn chưa sờ Thời nhỉ! Hiện tại tôi thay cậu kiểm tra..
Lục Họa không ngờ tới bàn tay Trương Hàn lại đột nhiên đưa tới, cô nhanh chóng tránh được, cảnh giác hỏi: “Anh làm cái gì thê?”
Giọng của Lục Họa rơi vào trong màng tai Lâm Mặc.
“Trương Hàn, mày dám đụng cô ây một cái, có tin tao chặt mày không!”
Hồ hấp. Lâm Mặc đột nhiên trâm, từ trong cô họng bật ra giọng nói phá lệ lành lạnh.
Trương Hàn vô cùng vui vẻ, hắn thu tay mình, rất hài lòng với phản ứng của Lâm Mặc: “Tiêu tử, 1949, tôi chờ cậu.”
Nói xong Trương Hàn trực tiếp cúp điện thoại.
194.
9 Trong phòng bao sang trọng, Trương Hàn và hai công tử đang đánh bài, ba người hút thuốc lá, khói thuốc mù mịt.
Triệu Hàm Hàm đi tới bên cạnh Trương Hàn nhỏ giọng nói: “Anh, lát nữa Lâm Mặc có tới không?”
Trương Hàn gõ gõ tàn thuốc đỏ thắm xuống gạt tàn thuốc, hắn đã thua liên tục rồi mấy lần rồi, mi tâm tuần mỹ chau chặt, tâm tình không tốt: “Em Hàm Hàm à, em thích Lâm Mặc đến vậy?”
“Đúng vậy anh, em thực sự rất thích Lâm Mặc, không thê không có anh ấy, lát nữa anh phải giúp em một chút đấy.” Triệu Hàm Hàm làm nũng nói.
Trương Hàn nhướng mày, đồng ý: “Có thê, đương nhiên có thê.”
Triệu Hàm Hàm vui như mở cờ trong bụng.
Ánh mắt hai công tử phú gia chăm chú dán vào trên người Lục Họa, từ khi đến, Lục Họa liên an tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, thờ ơ với bọn họ, thế nhựng hai công tử luôn nhìn chằm chằm vào cô, linh hồn nhỏ bé đều suýt chút nữa bị câu đi, muôn chảy nước miêng.
“Trương thiếu, tiểu mỹ nhân kia là ai thế?”
“Đúng vậy Trương thiếu, cậu từ nơi này tìm đến tiểu mỹ nhân, cũng quá đẹp rồi! Tôi đều cảm thấy bên cạnh tôi đều là mấy ả dong chỉ tục phần đấy.”
Trương Hàn ngậm điều thuốc lá ở trên môi mỏng, nhíu mày nhìn bài trong tay: “Nuốt nước miệng của chúng mày lại, tiểu mỹ nhân này tao là chuẩn bị co người khác.”
Cho ai cơ?
Một giây kế tiếp “cạch” một tiếng, cửa phòng bao xa hoa bị đây ra, một thân ảnh anh tuần nhảy vào ánh mắt.
Lục Họa ngắng đầu, thấy được Lâm Mặc.
Ngày hôm nay cậu mặc chiếc áo thun tráng và quân đen đơn giản, mái tóc ngắn mêm mại xõa trên trán cậu, thực sự là thiểu, niên tuần mỹ, khiến người ta liệc mắt tâm liền động.
Đôi mắt Đan Phượng kia của Lâm Mặc nhàn nhạt quét qua toàn trường, ánh mắtcũng rơi vào trên mặt cô.
Trương Hàn thả bài ¡ xuống, nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay: “Chậc chậc tiểu tử, cậu chạy tới thật nhanh đầy, đoạn đường này là ‘nỗi nhớ nhà tựa như tiễn’ à!?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.