Chương trước
Chương sau
Sợ cô không hiểu, anh lại nói thêm một câu: “Qua đây!”
Đơn giản hai chữ, bá đạo mười phần.
Hà Băng nhắc đôi chân nhỏ, từng bước một đi tới trước mặt anh.
Cô vươn tay sờ khuôn mặt tuần tú của anh.
Anh… thực sự trở về rồi sao?
Nhưng đôi tay nhỏ bé dừng bên mặt anh, không dám đặt lên.
Từng giọt nước mắt đập xuống, cô nức nở nói: “Cảnh gặp nhau thê này em hay mơ tới lắm, thế nhưng ở trong mơ, em vừa chạm vào anh, anh liền biến mắt…
“Em không dám chạm, chỉ cần… có thể nhìn anh như vậy cũng rất tốt rồi, Diệp Minh, đừng đi mà, em và con..đã không thể nào găng gượng tiếp được nữa rồi…”
Bờ vai gây yêu rung lên, thể như sẽ bay theo giỏ thổi, Diệp Minh đột nhiên vươn bàn tay thô to ra cằm bàn tay lạnh như băng của cô, sau đó dùng lực kéo cô trong lòng.
Cánh tay tráng kiện thu lực, siết chặt lấy khung xương. nhỏ mềm mại trong ngực, đôi môi mỏng dán lên mái tóc cô, ngửi mùi hương trên cơ thê ấy, anh khẽ măng: “Nín đi, khóc sướt.
mướt làm tim anh đau theo luôn rôi.”
“Sợ cái gì, anh đã trở về, về sau, sẽ không đi nữa, mây ngày này, anh muốn em đến chết rồi.”
Hà Băng nín khóc bật cười, thật sự là Diệp Minh, thật sự là Diệp Minh của cô.
Lồng ngực anh to lớn, nhiệt độ cơ thể khô nóng, bên tai là thanh âm trầm trầm, hệt như xưa.
Không gì thay đổi.
Hà Băng chậm rãi vươn hai tay ôm lấy anh, cười ngậy ngô, thật tốt, anh rốt cuộc đã trở vê.
Không sớm cũng không chậm, ngay lúc cô và con sắp không chống trụ được, anh trở vê nhà.
Lúc Hà Băng mang thai ba tháng, buổi tối, Diệp Minh trở về từ trong đặc chủng làm cơm tối.
Hà Băng ăn hai chén gạo cơm, cái bụng nhỏ được đút tròn vo, cô năm trên ghế sa lon, Diệp Minh dáng biếng dựa vào ghế, trong tay câm một tâm bản đồ quân sự đang nhìn, Hà Băng gối đầu lên trên bụng anh.
Cô vươn tay sờ sờ cơ bụng bên hông anh, một… hai… ba bốn năm sáu bảy tám, tám khối cơ bụng, cô môi ngày.
gôi đầu lên tám khôi cơ bụng ngủ này có phải quá xa xỉ rồi không?
Cô nâng đầu lên nhìn người đàn ông, anh rủ mắt chuyên chú nhìn bản đồ quân sự, lộ ra uy nghiêm của thủ trưởng.
Quân trang trên người anh còn chưa cỏi, quân trang phăng, mỗi lúc anh đi lại vóc người hệt như giá áo, chỉ là lúc nấu cơm đã cuốn ông tay áo lên.
“Diệp Minh, anh còn đút em như’ vậy, Sau này có khi nào em béo tròn như quả bóng không?” Nhỏ giọng khẽ hỏi.
Ánh mắt Diệp Minh từ bản đồ chuyển qua trên khuôn mặt nhỏ phấn Phận của cô, sau đó vươn tay nhéo nhéo: “Sẽ không đâu.”
Hà Băng nhanh chóng mở cờ trong bụng, anh biết nói ngọt nha~.
Lúc này chợt nghe người đàn ông bồi thêm một câu: “Bóng lăn được, em ngay cả lăn cũng không biết.”
Cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.